Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------------------------------------------
Lão giáo đưa một loạt các vấn đề, mắt ông nhìn Diệp Hạo ngày càng sáng hơn. Bởi vì, các câu trả lời của hắn không sai một ly.
Trung Dược sở dĩ rất khó phổ cập bởi vì nó yêu cầu người học phải nhớ kỹ tên của rất nhiều đơn thuốc và số lượng của mỗi loại trong đó.
Cái khác không nói, chỉ cần một dược phương (phương thuốc) thôi đã làm khó vô số học sinh rồi.
Mỗi phương thuốc có ít nhất 5 6 loại dược tài*, nhiều thì lên đến hai ba chục loại, hơn nữa, còn phải căn cứ theo tình hình bệnh nhân mà phải tăng giảm trọng lượng của dược tài.
*Dược tài: tài liệu thuốc.
Dù một chút danh y cũng không dám chắc nói mình đã nhớ hết tất cả dược phương, bọn họ chỉ nhớ kỹ dược phương của một vài căn bệnh thường gặp, nhưng cậu sinh viên trước mắt này lại có thể nhớ hết hơn 1000 dược phương trong sách.
Cái này cũng có chút không giống người thường rồi.
- Em nhớ rất kỹ các dược phương.
Lão giáo mỉm cười nhìn Diệp Hạo rồi nói tiếp.
- Bất quá, nhớ được dược phương nhưng em có rõ dược lý trong đó?
- Hiểu ạ!
- Cái gì?
Lão giáo chấn kinh.
Diệp ca ta đương nhiên hiểu hết dược lý trong đó, những ngày này, hắn đã xem xong hết chương trình của năm nhất rồi.
Sự thật cũng như thế.
Dù lão giáo đưa ra vấn đề gì, Diệp Hạo đều cho ra rất câu trả lời chính xác ngay lập tức sau đó, sau khi ông hỏi thêm mười vấn đề rồi không hỏi nữa.
Điều này không có ý nghĩa.
Ông khẳng định cậu học trò này của đã học thuộc hết cả quyển sách, nếu không sẽ không thể đối đáp trôi chảy như thế.
- Từ nay về sau, trò không cần đến buổi học của thầy cũng được!
Lão giáo cười nói.
- Em cám ơn thầy.
Diệp Hạo mỉm cười, đi đến chỗ ngồi của minh.
Nửa tiếng sau, tiếng chuông tan học vang lên.
Trương Lan mỉm cười đi tới trước mặt Diệp Hạo.
- Tôi có chuyện muốn nói với anh!
- Sao thế?
- Đại hội thể dục thể thao mùa thu còn qua ba ngày nữa sẽ bắt đầu.
- Có liên quan gì đến tôi sao?
- Tôi giúp anh đăng ký báo danh thi các hạn mục chạy nước rút 100 mét, 400 mét, chạy cự li dài 1500 mét, 3000 mét.
Trương Lan nói xong câu này, có chút khẩn trương nhìn phản ứng của Diệp Hạo.
Cô không hỏi ý kiến cậu mà dám đăng ký dùm cho hắn, cô lo lắng Diệp Hạo sẽ bất mãn việc mình làm, nhưng ai bảo cô nàng không liên hệ được với hắn chứ.
- Chỉ có những cái này?
Diệp Hạo hỏi.
- Anh thấy chưa đủ à?
Trương Lan khẽ giật mìn, hỏi lại.
- Cứ báo danh thêm các môn thể thao khác đi, khoảng cách thời gian không trùng nhau là được.
Diệp Hạo không thèm để ý mà nói tiếp.
- Dù sao nhàn rỗi cũng không có chuyện gì làm?
- Do anh nói đó nha!
- Ừm, quân tử nhất ngôn.
Trương Lan quay người trở về chỗ ngồi, nhìn danh sách các hạng mục cần thi đấu trong đại hội thể dục thể thao, sau đó cô nàng liên tục báo danh cho Diệp Hạo 14 hạng mục.
Diệp Hạo cảm thấy điều này không quan trọng, đừng nói 14 hạng, tăng gấp đôi nữa cũng chẳng xi nhê gì!
Qua thêm ba môn, khóa học buổi chiều khóa đã kết thúc, Diệp Hạo theo dòng người đi ra ngoài cửa, lúc này, hắn thấy Hứa Manh Manh đang đợi ai đó trước cửa phòng học.
- Hứa Manh Manh, cô đang chờ ai sao?
Diệp Hạo nhẹ giọng hỏi.
- Đúng vậy a, tôi đang chờ người.
Hứa Manh Manh cười khẽ, thời điểm đó liền lộ ra hai cái lúm đồng tiền đẹp đẽ như hoa.
- Vậy cô đợi tiếp đi!
- Không đợi nữa.
- Sao vậy?
- Bởi vì người đã đứng trước mặt tôi rồi.
Hứa Manh Manh cười đáp.
- Cô đợi tôi? Có chuyện gì hả?
Diệp Hạo không ngờ Hứa Manh Manh đang chờ mình.
- Mời anh giúp tôi một việc.
- Chuyện gì ạ?
- Giả mạo bạn trai tôi một lần, có được không?
Thời điểm Hứa Manh Manh nói ra câu này, lộ vẻ đáng thương.
- Vì sao vậy?
- Cha mẹ tôi đang bức hôn!
- Cô năm nay mới học năm nhất thôi a.
Diệp Hạo cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, mới cái tuổi này đã bị bức hôn sao?
- Nhưng cha mẹ tôi bắt tôi gã cho một công tử nhà giàu!
Hứa Manh Manh lo lắng nói.
- Cho nên, tôi mới…. muốn anh giả mạo bạn trai tôi!
- Cái này ——?
- Anh giúp tôi một chút đi, có được hay không?
Hứa Manh Manh vừa nói vừa lay cánh tay Diệp Hạo, đôi mắt to của cô nàng nhìn hắn với vẻ cầu xin.
- Được, được, đừng lay nữa, tôi đồng ý là được chứ gì!
Diệp Hạo bất đắc dĩ đáp ứng.
- Vậy chúng ta đi thôi.
Hứa Manh Manh lúc này nói ra.
- Hiện tại?
- Đúng vậy a.
- Muốn tôi chuẩn bị một chút hay không?
Diệp Hạo hiện tại mặc một bộ đồ có chút tùy ý, hắn nghĩ mình nên chỉnh chu lại một chút.
- Anh muốn chuẩn bị cái gì?
- Thay một bộ đồ!
- Cũng được.
Hứa Manh Manh nhẹ gật đầu.
Trương Lan nhìn Diệp Hạo và Hứa Manh Manh sóng vai rời đi, trong lòng không khỏi có chút ghen ghét.
- Cậu vẫn không quên được Diệp Hạo sao?
- Sao có thể nói quên là quên đây?
- Vậy sao cậu không chủ động tấn công?
- Diệp Hạo đã có Đường Phiên Phiên rồi!
- Chỉ cần bọn họ không kết hôn, mọi chuyện đều còn cơ hội.
Bạch Hà trầm giọng nói.
- So với Đường Phiên Phiên, mình vẫn hi vọng cậu chiếm được Diệp Hạo.
- Nói sau đi.
Trương Lan vẫn chưa tha thứ cho Bạch Hà, có chút tịch mịch trở về phòng ngủ.
Bạch Hà nhìn Trương Lan đìu hiu, đau buồn, trong lòng cũng chút đau nhói.
Lấy tướng mạo của Trương Lan, muốn tìm nam sinh dạng gì mà không có, nhưng cô chỉ yêu thích Diệp Hạo.
Kì thực lại đâu chỉ có Trương Lan, bản thân mình cũng như thế đây này!
Nam sinh trong lớp thích mình không có người tên cũng ít nhất 8 9 tên, mà tính ra toàn trường lại càng đếm không hết, bản thân chả có ấn tượng với ai cả, chỉ mỗi Diệp Hạo khiến mình rung động.
Có lẽ không chiếm được mới là tốt nhất.
(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần - )
. . .
Hứa Manh Manh có chút hiếu kỳ mà đánh giá nhà Diệp Hạo đang ở, rất nhanh nàng đã bên ngoài ban công treo hai các áo ngực ren, sắc mặt cô không khỏi biến đổi.
Mà khi cô nàng đi đến phòng ngủ chính liền thấy một tấm hình.
Đường Phiên Phiên.
Đường Phiên Phiên dĩ nhiên ở chung với Diệp Hạo?
Cũng may hai người không cùng một phòng a.
Đợi đến khi Diệp Hạo đổi một bộ Tây phục từ phòng ngủ phụ đi ra, Hứa Manh Manh giả bộ như không biết việc gì mà hỏi.
- Diệp Hạo, Đường Phiên Phiên ở đây à?
- Đúng vậy!
- Sao hai người lại ở cùng một chỗ thế?
- Chuyện này nói ra rất phức tạp.
- Phức tạp?
- Đúng vậy a.
- Phức tạp như thế nào?
- Hiện tại không tiện nói.
Diệp Hạo dời đề tài.
- Chúng ta đi luôn sao? Giờ này kẹt xe lắm!
- Đi luôn chứ.
Trong lòng Hứa Manh Manh vẫn muốn biết lý do vì sao Diệp Hạo và Đường Phiên Phiên ở chung? Nhưng thông qua vài câu nói vừa rồi, cô khẳng định một điểm, hai người ở chung chắc không phải vì quan hệ nam nữ, nếu không mà nói, Diệp Hạo không cần phải phủ nhận!
Dù sao, không phải ai cũng có tư cách làm bạn trai Đường Phiên Phiên!
Đương nhiên, còn có một loại khả năng, là Diệp Hạo nói dối, mà anh ta nói dối vì có ý với mình.
Nhưng có khả năng sao?
Thanh niên kiêu ngạo trước mặt này chả thấy có hành động gì cả. Bởi vì cho tới bây giờ, anh ta chưa bao giờ chủ động nói chuyện phiếm với mình, cái này cũng là dấu hiệu cho thấy anh ta có ý với mình sao?
Đương nhiên là không.
Hai người ra ngoài gọi một chiếc taxi chạy đến địa điểm đã hẹn trước.
Giao thông Ma Đô cho Diệp Hạo ấn tượng rất không tốt chỉ một chữ thôi “Kẹt”.
Hiện tại hai người đang bị kẹt trên đường chính, đến được nơi cần đến là chuyện của 1 tiếng rưỡi sau.
Diệp Hạo nhìn Hội Sở trước mặt, trong mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc…
Bồng Lai Hội Sở.
- Thế nào?
Hứa Manh Manh tò mò hỏi.
- Làm sao chọn Hội Sở này?
Diệp Hạo không khỏi cười hỏi, hắn cười bởi vì Bồng Lai Hội Sở thuộc sản nghiệp của Phương gia nhưng giờ nó đã thuốc về mình.