Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------------------
Nhiều năm qua, Tiên Nhi và Văn Nhân Nguyệt luôn cạnh tranh nhau, có thể nói hai người đã rất quen thuộc nhau rồi.
Nhưng Tiên Nhi không hiểu tại sao trong thời gian ngắn như vậy mà hai bên đã chênh lệch lớn đến thế?
- Võ Đạo Cực Hạn.
Tiên Nhi đột nhiên nghĩ đến cái gì:
- Cô đạt đến Võ Đạo Cực Hạn rồi.
Chỉ có thể như vậy.
Nếu không thì Văn Nhân Nguyệt không thể chỉ dựa vào nội lực đã giam cầm được bản thân mình.
- Ừm, tôi đạt đến Võ Đạo Cực Hạn.
Văn Nhân Nguyệt nhẹ gật đầu nói.
- Sao đột nhiên cô lại đột phá?
Tiên Nhi nói xong nhìn đến Bồng Lai Hội Sở sau lưng Văn Nhân Nguyệt:
- Vị lão giả thần bí kia giúp cô hả?
Văn Nhân Nguyệt nhẹ lắc đầu:
- Vị kia không phải lão giả mà là công tử.
- Ông chủ phía sau Bồng Lai Hội Sở?
- Ừm.
- Theo tôi được biết thì cho dù Thiên Nhân Cảnh cũng không thể giúp cho tu vi của cô tăng lên nhanh như vậy đâu.
Tiên Nhi nói xong, mở to hai mắt hỏi:
- Nếu vậy, ông chủ phía sau Bồng Lai Hội Sở đã đạt đến Kết Đan Cảnh rồi hả?
Văn Nhân Nguyệt từ chối cho ý kiến:
- Cô thăm dò được tin tức gì của Ma Tông chưa?
- Ma Tông đến vô ảnh, đi vô tung, Sáu Đại Tà Đạo Tông Môn Chúng tôi vẫn chưa tìm được một chút tin tức nào.
Tiên Nhi trầm giọng nói:
- Nhưng có thể đoán đươc, Ma Tông muốn lớn mạnh thì nhất định phải thu phục Bách Hoa Cung.
- Cô tiếp tục giám sát Bách Hoa Cung đi, tôi phải về Tông Môn một chuyến.
Văn Nhân Nguyệt nói khẽ.
- Cô về tông môn làm gì?
- Hỏi một chút việc.
Văn Nhân Nguyệt nói xong lập tức rời đi.
Cô không cảnh cáo Tiên Nhi đừng khiêu chiến Bồng Lai Hội Sở.
Bản thân đã nói đến như vậy mà Tiên Nhi còn không hiểu nữa thì quá ngu ngốc rồi.
Trước đó, không ai ngờ ông chủ phía sau Bồng Lai Hội Sở lại là một Tiên Nhân Cảnh, nếu sớm biết tin tức này thì Võ Đạo Thế Gia còn dám gây hấn nữa sao?
Ánh mắt Tiên Nhi nhìn về Bồng Lai Hội Sở, thật lâu sau, cô ung dung thở dài xoay người rời đi.
Đây chính là cơ duyên a!
Cô muốn đặt chân đến Võ Đạo Cực Hạn nếu không có cơ duyên còn phải hơn mười năm nữa.
Nhưng Văn Nhân Nguyệt đã giành trước một bước này rồi.
Một bước dẫn trước, từng bước dẫn trước.
Trong lòng Tiên Nhi có một cảm giác, có lẽ đời này bản thân không đuổi kịp nữa.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần - )
…
Chu Uyển Thanh không ngờ Diệp Hạo sẽ đến nhà mình.
Chẳng lẽ hắn không biết Bắc Minh gia đang ở đây à?
Chu Uyển Thanh chạy đến cửa ra vào thì thấy hai thanh niên bảo vệ đang nhìn Diệp Hạo trước cửa.
Lần này, có tất cả sáu người của Bắc Minh thế gia đến Chu gia.
Ba trung niên và ba thanh niên.
- Diệp Hạo, cậu nói cái gì?
Một thanh niên trầm giọng nói.
Thanh niên này đã nghe nói ba người Bắc Minh Không Bạch bị người này tiện tay ném đi, vì vậy hắn suy đoán Diệp Hạo ít nhất là cao thủ Hám Sơn Cảnh.
- Tôi nói rồi, tôi đến tìm Uyển Thanh.
Diệp Hạo nhếch miệng cười nói.
- Uyển Thanh sẽ không gặp cậu.
Thanh niên kia tức giận nói.
Cô gái dịu dàng lại xinh đẹp như Chuyển Thanh cho dù ai lần đầu gặp đều sẽ có hảo cảm.
Ba thanh niên này đều cuồng nhiệt cô ấy, lúc trước, để chọn ra ai đi theo Chu Uyển Thanh mà ba người đã đánh nhau, nhưng cuối cùng Bắc Minh Không Bạch đã lấy được.
- Không phải cô ấy đã tới rồi sao?
Diệp Hạo chỉ về phía Chu Uyển Thanh đang vội chạy tới.
Cô chạy đến cửa vội nói:
- Sao cậu lại tới đây.
- Tôi đã nhận của cô ba ngàn vạn nha.
Diệp Hạo cười nói.
- Tôi trả cậu.
- Không được, tôi đã nói rồi, nhận tiền của cô thì làm bảo tiêu cho cô một tháng.
Diệp Hạo nhẹ lắc đầu nói.
- Diệp Hạo, nhưng mà lúc trước cậu đã đánh Bắc Minh Không Bạch bị thương.
Chu Uyển Thanh cười khổ nói:
- Bây giờ ba vị Trưởng Lão của Bắc Minh thế gia đang ở đây.
- Cô thấy tôi sẽ sợ ba lão gia hỏa đó hả?
Diệp Hạo không quan tâm nói.
Hai thanh niên kia nghe thấy Diệp Hạo vũ nhục trưởng lão Bắc Minh gia của mình thì nối giận.
- Diệp Hạo, cậu có bản lĩnh thì đợi ở đây.
Chu Uyển Thanh thấy tình huống không khống chế được nữa vội vàng nắm tay Diệp Hạo chạy ra xe, cô mở cửa rồi nhét Diệp Hạo vào ghế bên cạnh tài xế, sau đó cô khởi động xe chạy đi.
- Tăng tốc nhanh vậy a!
Diệp Hạo thấy tốc độ đã đến một trăm kilomet trên giờ nói ra.
- Im miệng.
Chu Uyển Thanh trừng mắt Diệp Hạo nói, lúc này, tốc độ của xe đã đến một trăm hai mươi kilomet trên giờ.
Diệp Hạo cười nhưng không nói gì.
Có hắn ở đây thì không cần lo sẽ gặp tai nạn giao thông.
Đợi đến Hoàng Phổ Giang cô mới dừng xe lại, cô mở cửa xe bước xuống rồi hỏi Diệp Hạo:
- Tại sao cậu phải làm như vậy?
- Tôi thích cô mà.
Diệp Hạo cười nói:
- Nên phải tìm cơ hội tới gần cô chứ.
- Diệp Hạo, đừng phá nữa.
Chu Uyển Thanh biết Diệp Hạo không có tình yêu nam nữ với mình, bởi vì cô không thấy một chút dục vọng nào trong mắt hắn cả.
Diệp Hạo trằm mặc rồi nói:
- Tôi không muốn nói cho cô nguyên nhân rõ ràng, nói tóm lại sau một tháng nữa tôi sẽ rời đi.
Chu Uyển Thanh nhìn vào mắt Diệp Hạo, hắn thản nhiên đón nhận ánh mắt của cô.
- Tôi sẽ gặp nguy hiểm phải không?
Diệp Hạo không nói gì.
- Nếu như vậy tôi sẽ nhờ một vị trưởng lão Phiên Hải Cảnh đi theo tôi hai tư trên hai tư giờ.
Diệp Hạo chỉ cười cười.
- Diệp Hạo…
Chu Uyển Thanh nổi giận.
Diệp Hạo vẫn không nói.
Chu Uyển Thanh tức giận đi dọc theo bờ sông về phía xa.
Diệp Hạo vẫn không nhanh không chậm theo sau lưng cô.
Đang đi, Chu Uyển Thanh thấy một ông gia đeo kính đen kết hợp với bộ râu dê trên mặt.
Bên cạnh ông có một cột treo lá cờ.
- Biết chuyện kiếp này, hiểu quá khứ tương lai.
Nhưng mà, Chu Uyển Thanh chỉ nhìn thoáng qua rồi tiếp tục đi.
- Tôi thấy cô nương có chuyện phiền hòng, không bằng ngồi xuống để lão phu tính toán giúp cô được không?
Lão già này nhàn nhạt nói.
Chu Uyển Thanh định bỏ đi nhưng không hiểu tại sao lại dừng lại.
- Vậy ông tính xem tôi họ gì?
- Mời tiểu thư viết một chữ.
Ông ta chỉ xấp giấy để trên bàn nói.
- Được thôi.
Thật ra cô không tin những giang hồ thuật sĩ này.
Lão già kia suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu như tôi đoán không sai thì tiểu thư họ Chu.
Sắc mặt Chu Uyển Thanh thay đổi:
- Sao ông biết được?
- Rất đơn giản, tiểu thư viết chữ "Khẩu" (口), mặt đất thì chữ thổi, còn có nhìn tiểu thư xinh đẹp như hoa giống như giữa trăng rằm, cô lấy bản thân làm trung tâm vẽ vòng, vì vậy rất dễ dàng đoán được cô họ Chu.
Chu Uyển Thanh suy nghĩ một chút rồi ngồi xổm xuống nhìn ông ta nói:
- Tôi xem mệnh.
- Không biết tiểu thư muốn xem cái gì?
Lão già này mỉm cười nói:
- Tiểu thư muốn xem nhân duyên, sự nghiệp hay phúc thọ?
- Đại Sư xem tất cả luôn được không?
- Nếu cái gì cũng xem thì giá cả có thể hơi cao a.
Chu Uyển Thanh móc ra ba ngàn nhân dân tệ từ trong ví:
- Từng này đủ chưa?