Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------
Trung Niên Chấp Sự nhìn thấy cảnh này, sắc mặt trở nên khó coi.
- Ngươi tự tìm cái chết.
Hắn quát lớn rồi xuất thủ.
Trong lúc đó tu vi Diệp Hạo điên cuồng tăng lên.
Thiên Tiên hậu kỳ!
Thiên Tiên Đỉnh Phong!
Ngọc Tiên Nhất Chuyển!
Ngọc Tiên Nhị Chuyển!
Đến khi Trung Niên Chấp Sự bắt được Diệp Hạo, tu vi hắn cũng đã thăng đến Ngọc Tiên Tam Chuyển.
Cái gì?
Sắc mặt Trung Niên Chấp Sự hoàn toàn thay đổi.
Hắn cũng có tu vi Ngọc Tiên Tam Chuyển.
Nhưng hắn lại cảm nhận được Diệp Hạo lúc này có thể dễ dàng giết chết mình.
Bịch một tiếng, Pháp Tướng Đại Thủ của hắn bị phá vỡ, tiếp đó Diệp Hạo như mãnh hổ hạ sơn, lao đến hắn.
Lui!
Dù rất cố gắng nhưng tốc độ của hắn không thể bằng Diệp Hạo.
Mắt thấy Diệp Hạo sắp vọt đến bên cạnh mình, trung niên Chấp Sự cắn răng một cái rồi chém một kiếm về phía Diệp Hạo.
Nhưng hắn không ngờ Diệp Hạo không hề có ý tránh né.
Nhưng điều làm hắn chấn kinh hơn còn ở phía sau.
Hắn toàn lực chém ra một kiếm thế nhưng không lưu lại được dấu vết nào trên người Diệp Hạo cả.
- Không có khả năng.
- Không gì không thể cả.
Diệp Hạo nói đến đây, một quyền hạ xuống đập vỡ lòng ngực hắn, tiếp đó Diệp Hạo đưa một tay nắm lấy cổ áo hắn nhấc lên quát lớn.
- Người của Đông Tiên Điện ở đâu?
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Kỳ thật không cần tên này nói, Diệp Hạo cũng biết người bên hắn hẳn đã chết hết.
- Đáng chết.
Một bàn tay của Diệp Hạo đánh vào người hắn khiến hắn hóa thành từng mảnh vỡ.
Khi Diệp Hạo thu hồi Túi Càn Khôn của Trung Niên Chấp Sự và điếm tiểu nhị, Bạch Thược cũng trở về.
Trong lúc Diệp Hạo đánh nhau bên này, Bạch Thược cũng nhanh chóng ra tay.
- Thế nào?
- Giết chết hai tên.
Torng tay Bạch Thược xuất hiện hai cái Túi Càn Khôn.
- Sát Thủ nơi này rất ít, nếu không rất dễ bại lộ.
Diệp Hạo nói xong lấy ra một cái Truyền Tấn Ngọc Phù kể cặn kẽ sự tình xảy ra tại đây.
Đợi khi Diệp Hạo chuyển Truyền Tống Ngọc Phù đi, Bạch Thược mở miệng hỏi.
- Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?
- Dựa theo cứ điểm được đánh dấu đi giết người thôi.
- Đệ không sợ giả sao?
- Không sợ.
- Tại sao?
- Đến lúc đó sư tỷ sẽ biết.
Diệp Hạo dựa theo đánh dấu trên bản đồ đi đến Cửu Dương Sơn.
- Đi thôi.
Diệp Hạo hạ lệnh cho Phân Thân của mình.
Nghe vậy Phân Thân hóa thành một tàn ảnh biến mất tại chỗ.
Chốc lát sau Phân Thân cung cấp tin tức thám thính được trở về.
- Nơi này thật có một cái cứ điểm của Thập Bát Lâu.
- Bên trong có bao nhiêu người?
- 32 tên.
- Tu vi ra sao?
- 11 tên Thượng Tiên, 15 tên Thiên Tiên, 6 Ngọc Tiên.
- Đệ có thể ứng phó không?
- Ngọc Tiên có tu vi cao nhất chỗ đó chỉ đến Lục Chuyển thôi.
- Ngọc Tiên Lục Chuyển còn chưa đủ mạnh hả?
- Chỉ cần tu vi không vượt qua Ngọc Tiên Cửu Chuyển, đệ đều không sợ.
Diệp Hạo cười đáp.
- Dù Ngọc Tiên Cửu Chuyển cũng không bắt được đệ.
- Được rồi.
- Chúng ta đi nào.
- Cứ như vậy mà đi hả?
- Nếu không thì làm sao đây?
Sau khi đến nơi, Bạch Thược mới hiểu tại sao Diệp Hạo muốn nghênh ngang đi qua như vậy.
Bởi vì Diệp Hạo trực tiếp thi triển Quân Lâm Tam Thiên Giới.
32 tên tu sĩ kia lập tức bị cầm giữ tại chỗ.
Cho dù Sát Thủ Ngọc Tiên Lục Chuyển cũng bị giam cầm không thể động đậy.
Chém giết sạch 32 tên này, sau đó cùng chia chiến lợi phẩm.
Diệp Hạo muốn chia đều nhưng Bạch Thược lại không đồng ý.
- Như vậy đi, ba thành cho tỷ, còn đệ lấy bảy thành.
Diệp Hạo hơi hơi trầm ngâm một chút nói.
- Nếu tỷ cự tuyệt thì bằng hữu cũng không làm được.
- Được rồi, theo đệ vậy.
Bạch Thược cũng không cố chấp nữa.
Bạch Thược rõ ràng với thực lực bản thân đâu có lấy được nhiều chỗ tốt như thế.
Cũng nhờ Diệp Hạo chiếu cố bản thân cô thôi!
Ngắn ngủi ba ngày Diệp Hạo dựa theo tình báo của Trung Niên Chấp Sự đưa cho mà đã quét ngang sáu cái cứ điểm của Thập Bát Lâu, chém giết hơn 200 tên Sát Thủ.
- Lúc này mới hơn 2000 Điểm cống hiến thôi.
Diệp Hạo tính toán một chút rồi bực mình khẽ nói.
- Nếu muốn kiếm Điểm cống hiến nhiều hơn, chúng ta chỉ có thể hạ thủ với những cứ điểm này.
Bạch Thược vừa nói vừa đánh dấu mấy cái cứ điểm đặc biệt.
- Nhưng mấy cứ điểm này nằm trong Thành Trì, lại gần cứ điểm của Liệt Hỏa Tông.
- Chúng ta sẽ đi cứ điểm này.
- Bán Thang Thành.
Bán Thang Thành - Thành Trì thuộc quản lí của Liệt Hỏa Tông.
Bởi vậy trừ khi có chuyện tất yếu nếu không Đệ Tử của Đông Tiên Điện sẽ không tiến về Bán Thang Thành.
Diệp Hạo và Bạch Thược hành tẩu dọc theo con đường bằng đá xanh trong Bán Thang Thành, đi được hơn hai canh giờ thì thấy một cờ hiệu to lớn.
Thập Bát Lâu!
Hai người nhìn thoáng qua, sau đó giống như không có việc gì tiếp tục tiến về phía trước.
- Phụ cận có vài cường giả Ngọc Tiên Cảnh rất mạnh.
Diệp Hạo truyền âm nói.
- Đệ có nắm chắc không?
- Đối phương còn chưa đạt đến Cửu Chuyển.
Diệp Hạo nói khẽ.
- Bây giờ có hai vấn đề.
Bạch Thược trầm giọng nói.
- Thứ nhất, chúng ta không biết bên trong có bao nhiêu cao thủ; thứ nhì, bên cạnh cứ điểm này là Phủ Thành Chủ của Bán Thang Thành.
- Còn có vấn đề thứ ba nữa.
Diệp Hạo nói khẽ.
- Cái gì?
- Nếu nơi này phát sinh chiến đấu thì hai cái cửa thành sẽ đóng lại, chúng ta còn phải cam đoan thoát ra khi cửa thành chưa đóng.
- Nếu nói như vậy thì sẽ rất khó khăn.
Trong mắt bạch Thược lộ vẻ suy tư nói.
- Không khó.
- Cái gì?
- Sư tỷ quên đệ là Trận Đạo Sư à.
- Có thể đệ là Trận Đạo Sư, nhưng cũng phân thân không được a.
- Đệ có người giúp đỡ a.
- Người nào?
- Đến lúc đó tỷ sẽ biết.
Diệp Hạo làm ra vẻ bí hiểm.
Sau khi hai người quen thuộc địa hình cả tòa thành trì thì mới đi đến Bán Thang Tửu Lâu.
Gọi mấy món nhắm tinh xảo xong, Diệp Hạo cùng Bạch Thược bất động mà nghe ngóng.
- Gần đây Đông Tiên Điện cùng Thập Bát Lâu và Liệt Hỏa Tông tranh đấu càng ngày càng kịch liệt nha.
- Đáng tiếc hai nhà kia liên thủ nên Đông Tiên Điện gặp khó rồi.
- Thế cục trước mắt đã rất rõ ràng, Đông Tiên Điện chắc không thể chống lại hai nhà này.
- Bất luận thế nào Đông Tiên Điện cũng là Thế Lực có uy tín lâu năm, chắc chắn se không chắp tay nhường ra địa bàn của mình đâu.
- Không cho thì có thể thế nào?
- Sự thật cho thấy Đông Tiên Điện càng đấu, địa bàn lại càng ít.
Ngay khi những Tu Sĩ này bàn luận, một thiếu niên mặc áo báo trắng cười lạnh nói.
- Đông Tiên Điện chẳng qua không rảnh tay, nếu rảnh tay mà nói thì Thập Bát Lâu cùng Liệt Hỏa Tông cũng không gây nên được bọt sóng gì.
Lời nói của thiếu niên này làm toàn trường chú ý.
- Địch Long, im miệng.
Thiếu nữ ngồi bên cạnh thiếu niên áo trắng này thập giọng quát lớn.
- Tỷ, bọn họ khua môi múa mép quá!
Thiếu niên áo bào trắng không phục trả lời.
- Ta nói im miệng, không nghe sao?
Lông mày Địch Phượng nhướn lên nói.
Nhìn thấy tỷ tỷ tức giận, Địch Long không dám nói gì nữa.
Bất quá thực khách bốn phía lại nhìn hai ngươi với thần sắc kinh ngạc.
Trong lòng bọn họ có một suy đoán mơ hồ.
Bất quá, không người nào nói ra.