Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------
Kì thật Lão Trữ không biết nếu hắn không tiến lên Diệp Hạo sẽ chuẩn bị lặng yên không một tiếng động mà rời đi.
Nhưng Lão Trữ lại tiến lên khiến ý nghĩ tốt đẹp của Diệp Hạo biến mất.
Một vùng phụ cận này cũng đã thuộc về địa bàn của Lam Bộ Lạc, bởi vậy không cần bao lâu đã đến Lam Bộ Lạc.
Trước cổng Lam Bộ Lạc, một phụ nhân trung niên mặc váy xanh đang trông mong, từ xa cô nhìn thấy một đoàn người Thanh Thiền đi tới liền vọt lên.
Phụ nhân trung niên này chính là dì của Thanh Thiền.
Thanh Thiền dựa vào ngực dì khóc một trận mới tường thuật ngắn ngủi lại mọi chuyện.
Mộ Dung Trúc vội vàng đi đến bên người Diệp Hạo bái tạ nói.
- Đa tạ Diệp công tử đã cứu Thanh Thiền nhà ta.
- Không cần khách khí.
Diệp Hạo cười nói ra.
- Đây không phải việc dễ như ăn cháo, phu quân, ngươi phải tiếp đãi Diệp công tử thật tử tế.
Mộ Dung Trúc nhìn Tư Đồ Dương nói.
Tư Đồ Dương trịnh trọng đáp.
- Cứ giao cho ta được rồi.
- Diệp đại ca, ta đi theo dì trước.
Thanh Thiền nhìn Diệp Hạo nói khẽ.
- Được.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho mười mấy tu sĩ Thanh Bộ Lạc, Tư Đồ Dương mới dẫn Diệp Hạo đi tới sau núi.
- Đây là nơi quan trọng nhất của Lam Bộ Lạc.
Tư Đồ Dương chỉ vào một tòa dược đỉnh to lớn nói.
Thần niệm Diệp Hạo quét qua chú ý thấy trên dược đỉnh không có nhiều cấm chế cho lắm, và mấy đạo cấm chế này trước mặt Diệp Hạo chẳng khác gì con nít, thần niệm Diệp Hạo dễ dàng tránh khỏi những cấm chế đó, nhìn vào chất lỏng bên trong dược đỉnh.
- Không ngờ những dược dịch này đều do đan dược biến thành.
Trong lòng Diệp Hạo kinh ngạc nói.
Nhưng đẳng cấp dược đỉnh lại không cao.
Chỉ hữu hiệu với tu sĩ dưới Nguyên Anh Cảnh.
Diệp Hạo tức khắc mất đi hứng thú.
- Lam Bộ Lạc chúng tôi hàng năm đều có năm danh ngạch, tôi có thể giúp cậu lấy một cái.
Tư Đồ Dương nói khẽ.
Diệp Hạo rốt cục minh bạch Tư Đồ Dương tại sao mang bản thân đến nơi này.
Hóa ra cho mình chỗ tốt.
Vấn đề là dù dược dịch nơi này có tinh khiết gấp mười, gấp trăm lần cũng không có tác dụng gì với Diệp Hạo.
- Không cần.
Diệp Hạo lắc đầu cự tuyệt nói.
- Tôi chỉ tiện tay cứu Thanh Thiền, chưa từng nghĩ sẽ lấy bất kì điều gì.
- Có lẽ chuyện này đối với công tử không tính là cái gì, nhưng Tư Đồ Dương ta lại không thể không hồi đáp được.
Tư Đồ Dương nghiêm trang nói ra.
- Chuyện này cứ giao cho tôi, tôi khẳng định sẽ giúp công tử cầm một danh ngạch.
Diệp Hạo còn muốn nói nhưng đã bị Tư Đồ Dương cắt ngang.
- Diệp công tử, cậu nếu cứ từ chối là đang xem thường tôi a.
- Điều này.
- Tôi dẫn công tử đi tham quan nơi khác.
Diệp Hạo đi dạo với Tư Đồ Thuần hơn nửa ngày mới thấy được một rừng trúc.
- Đây là cấm địa Lam Bộ Lạc tôi, cậu đừng nên đi vào.
Thần niệm Diệp Hạo quét vào bên trong rừng trúc thấy được một trung niên, điều đặc biệt là trên người trung niên tràn ngập ba động Trọng Kiếp cảnh.
- Không biết bên trong cấm địa là nơi tu luyện của ai?
Diệp Hạo thăm dò hỏi.
- Tộc trưởng Lam Bộ Lạc chúng tôi, Lam Hạc.
- Khó trách.
Nếu là tộc trưởng thì cũng dễ giải thích.
Dù bí tịch không trọn vẹn cũng không đồng nghĩa với việc không thể tu luyện.
Sau đó Tư Đồ Dương dẫn Diệp Hạo đến nơi nghỉ ngơi.
(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần - )
. . .
Cả đoạn đường Thanh Thiền lo lắng sợ hãi không qua bao lâu đã ngủ mất.
Mộ Dung Trúc ngồi bên giường nhìn Thanh Thiền thì Mạt Lỵ tiến đến.
- Mộ Dung trưởng lão.
Mạt Lỵ vẫy tay với Mộ Dung Trúc nói.
Mộ Dung Trúc không biết Mạt Lỵ muốn nói cái gì nhưng vẫn nghe theo Mạt Lỵ rời đi.
Đến ngoài sảnh Mạt Lỵ đưa cho Mộ Dung Trúc một khỏa Linh Đan.
Mộ Dung Trúc cảm nhận được dược lực trung hậu trên mặt lộ ra vẻ kinh sợ.
- Mạt Lỵ, ngươi đây là ý gì?
- Đây là linh đan Diệp công tử đưa cho Lão Trữ.
- Thì sao?
- Ta hoài nghi Diệp công tử kia bụng dạ khó lường.
Mạt Lỵ nói đến đây mới đưa suy đoán bản thân nói ra.
- Thật có hiềm nghi.
Mộ Dung Trúc nhẹ gật đầu nói.
- Hiện tại ta ngay lập tức đi tìm Trưởng Lão luyện đan Bộ Lạc để kiểm tra viên Linh Đan này.
- Vâng.
Mộ Dung Trúc vội vàng rời đi.
Lam Bộ Lạc hơn vạn người, đương nhiên có Luyện Đan Trưởng Lão.
Vị Trưởng lão luyện đan của Lam Bộ Lạc không đơn giản, vị này vốn là đồng tử của một Luyện đan Tông Môn, có thể nói vị này đã trải qua học tập bài bản, không giống như những Đan sư giữa đường xuất gia rất nhiều thứ đều không hiểu.
Trương Niên lần đầu nhìn thấy Linh Đan trong tay Mộ Dung Trúc thì nhanh chân nhào tới, thời gian dần trôi ánh mắt Trương Niên càng sáng hừng hực.
- Mộ Dung Trưởng lão, viên Kim Sinh Đan này ngươi lấy từ đâu?
- Kim Sinh Đan?
Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Trúc nghe thấy loại Đan Dược này.
- Kim Sinh Đan có thể xưng là cực phẩm trong việc tăng tu vi Kinh Đan cảnh, dưới Kim Đan lục chuyển có thể vô điều kiện mà tăng lên một chuyển, mà bên trên khỏa Kim Sinh Đan này lại xuất hiện đan văn thần bí, bởi vậy cho dù Kim Đan Lục Chuyển sử dụng cũng có thể tăng lên mộyt chuyển.
Trương Niên nói câu này toàn thân bắt đầu run rẩy.
- Sư phụ ta năm đó cũng không thể luyện chế ra loại Linh Đan này a.
- Cái gì?
Mộ Dung Trúc bị dọa sợ.
Nàng không ngờ lai lịch khỏa Linh Đan này lại dọa người đến như vậy.
Mà phải biết Diệp Hạo tùy tiện đã đưa ra chín khỏa.
Diệp Hạo vì muốn lấy được Thanh Huyền Công trả giá cũng quá lớn a.
- Không biết bên trong viên Kim Sinh Đan này có độc không?
- Độc sao?
Trương Niên im lặng không nói thành lời.
- Dùng Linh Đan cấp bậc này để hạ độc? Đầu bị lừa đá hả?
- Ngươi kiểm tra kĩ càng một lần đi.
Mộ Dung Trúc chần chờ một chút vẫn nói ra.
Trương Niên nghi ngờ nhìn Mộ Dung Trúc một cái.
Chẳng lẽ biên Kim Sinh Đan này có lai lịch bất chính?
Trương Niên nghĩ như vậy liền cắt một mảnh đan tiến hành kiểm tra, tầm nửa canh giờ sau Trương Niên trầm giọng nói.
- Ta dùng ba loại phương kiểm tra độc tố mà ta hay dùng cùng hai loại hai loại phương pháp do Tông Môn chúng ta tự mình sáng tạo, hiện tại ta có thể khẳng định nói cho ngươi, viên Linh Đan này không có vấn đề gì.
Nghe được như thế Mộ Dung Trúc thu hồi lại Linh Đan trên mặt bàn, nói một tiếng tạ ơn với Trương Niên rồi vội vả rời đi.
Nhìn bóng lưng Mộ Dung Trúc Trương Niên lẩm bẩm nói.
- Viên Linh Đan này nếu để thiếu tộc trưởng sử dụng tương lai có khi có thể trùng kích được Kim Đan Thất chuyển nha.
Nghĩ tới đây Trương Niên vội vàng chạy tới gian phòng của Thiếu tông chủ.
Lúc đến gian phòng Lam gia đã bị hai thị vệ cản lại.
- Ta có chuyện quan trọng tìm thiếu tộc trưởng.
Trương Niên trầm giọng nói.
Hai thị vệ liếc nhau một cái nhân tiện nói.
- Ta cảm thấy ngươi nên chờ một lát thì hơn.
- Tại sao?
- Tư ngươi hiểu được.
Một thị vệ chớp mắt vài cái với Trương Niên.
Trương Niên tức khắc hiểu được.
Đã sớm nghe nói Thiếu Tộc Trưởng ham mê nữ sắc.
Không nghĩ đến vị này giữa ban ngày ban mặt lại làm chuyện này.
Trương Niên bất đắc dĩ đành phải chờ ngoài cửa.
Cứ như vậy nửa canh giờ trôi qua một nữ tử đáng yêu như hoa như ngọc đẩy cửa chạy đi.
- Đây không phải nha đầu Cảnh gia sao?
Trương Niên giật mình lẩm bẩm.