Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------
Diệp Hạo bị làm cho choáng váng.
Tình huống gì đây?
Diệp Hạo đâu có ngờ trí tưởng tượng của Lưu Đình lại bay xa đến như vậy.
Đàm Lộ kỳ thật cũng không đi đâu xa.
Cô cũng muốn biết Lưu Đình có thể vì hai ba câu nhục mạ mà bỏ đi hay không?
Mà nếu Lưu Đình không đi thì cô bắt buộc phải ra mở cửa.
Nếu không rất dễ bị hàng xóm láng giềng lời ra tiếng vào.
Thanh danh của Đàm Lộ sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
- Gõ cái gì mà gõ?
Đàm Lộ tức giận mở cửa ra.
Lưu Đình vội vàng chạy đến sau lưng Đàm Lộ.
- Chị dâu hắn muốn dẫn em đi đó.
Đàm Lộ kinh ngạc nhìn Diệp Hạo một cái, tiếp đó tròng mặt Đàm Lộ đảo một vòng.
- Cậu nhìn trúng em dâu tôi?
Đàm Lộ đi đến trước mặt Diệp Hạo nhỏ giọng nói.
- Tôi không hiểu cô đang nói cái gì cả?
- Đừng có giả bộ.
Đàm Lộ hừ lạnh một tiếng nói.
- Chúng ta có gì cứ thẳng thắn nói ra, nếu như cậu coi trọng em dâu tôi thì… 3 vạn, cậu có thể mang nó đi đi.
- Con bé là em dâu cô đấy.
Diệp Hạo khẽ thở dài.
Hắn không nghĩ Đàm Lộ sẽ phát rồ đến vậy.
- Nếu không thì cậu muốn con bé làm cái gì?
Đàm Lộ khinh bỉ nhìn Diệp Hạo một cái.
- Còn nữa cậu có tư cách nói chuyện với tôi sao?
- Tôi không phải bọn buôn người.
Diệp Hạo cường điệu nói.
- Hóa ra là tay không bắt sói à?
Đàm Lộ cảm thấy Diệp Hạo đang giả bộ nên cười lạnh nói.
- Không có 3 vạn thì cút xa ra chút.
Diệp Hạo trầm ngâm một chút lên tiếng.
- Tôi có thể nói chuyện với Lưu Đình một chút không?
- Không có tiền thì nói cái gì mà nói?
- 3 vạn đúng không, đợi chút nữa thì sẽ có cho cô thôi.
Diệp Hạo trầm giọng đáp ứng.
- Cậu xác định?
- Tôi lừa cô làm gì?
Diệp Hạo lườm Đàm Lộ một cái.
- Nhiều nhất nửa giờ, người của tôi sẽ đến đây đón tôi.
- Nếu vậy thì cậu muốn nói gì thì nói đi.
Đàm Lộ suy nghĩ một chút cũng cảm thấy Diệp Hạo không nhất thiết phải lừa gạt bản thân mình làm gì.
Dù có lừa thì hắn cũng không có chỗ tốt nào.
- Lưu Đình.
Diệp Hạo đi đến bên cạnh Lưu Đình nói.
- Vừa rồi chị dâu em vừa bán em cho anh đó.
- Cái gì?
Lưu Đình trừng lớn hai mắt bật thốt.
- Giá tiền ba vạn.
Diệp Hạo vươn ba ngón tay trước mặt Lưu ĐÌnh.
- Không không…
Lưu Đình lảo đảo lùi lại mấy bước liên tục lắc đầu.
- Người của anh sau nữa giờ sẽ đến nơi này, bởi vậy mau chóng sửa soạn đi.
Diệp Hạo nói tiếp với cô bé.
- Anh… vì cái gì mà đối xử với tôi như vậy?
Hai con mắt Lưu Đình đỏ bừng nhìn Diệp Hạo.
- Trước đó tôi còn giúp đỡ anh mà.
- Anh chỉ muốn giúp em thoát khỏi vòng xoáy này thôi.
Diệp Hạo đặt tay lên vai Lưu ĐÌnh.
- Dạng gia đình này mà em còn muốn tiếp tục chờ đợi sao? Chị dâu em hôm nay có thể lấy 3 vạn mà bán em cho anh thì em nghĩ cô ta có thể lấy 3 vạn bán em cho một lão già hay không?
Lưu Đình vừa nghĩ đến tràng cảnh mà Diệp Hạo nói, trong lòng không tự chủ được mà run rẩy.
Bất lực!
Bất an!
Kinh hoảng!
Đây cũng chính là cảm xúc trong lòng Lưu Đình lúc này.
Lưu Đình thút thít không ngừng.
Đàm Lộ nhìn thấy bộ dáng của Lưu Đình nhịn không được quát.
- Khóc khóc khóc, cái gì cũng khóc, ba mẹ mày chết như thế nào, do mày khóc mà chết đấy, biết chưa? Sao tai họa.
- Em không phải, em không phải… sao tai họa mà.
Lưu Đình vô lực giải thích.
- Ông chủ của mày cho mày nửa giờ thì mau vào phòng sửa soạn đi, có đồ gì thì mau chóng thu dọn, từ nay về sau mày và Lưu gia tao không còn bất cứ quan hệ nào hết.
- Chị dâu, chị đừng đuổi em đi, được không?
Đàm Lộ không thay đổi chủ ý.
Trái tim Lưu Đình hoàn toàn chìm xuống dưới đáy cốc, kéo lê thân thể mệt mỏi vào trong gian phòng của mình. Ngoài miệng Đàm Lộ nói trong phòng có cái gì thì cầm đi hết nhưng thật ra khi Lưu Đình chỉnh lý hành lý thì Đàm Lộ vẫn theo dõi toàn bộ quá trình.
Cô lo lắng Lưu Đình sẽ mang đồ vật có giá trị đi.
Cũng may trong phòng Lưu Đình không có bao nhiêu đồ cả, càng chưa nói đến đồ có giá trị.
Lưu Đình lề mề 10 phút rồi lôi một cái cặp da cũ nát đi ra khỏi cổng.
- Đủ hết tất cả chưa?
Diệp Hạo nhẹ giọng hỏi.
Lưu Đình không đáp.
Thâm chí không nhìn Diệp Hạo một cái.
Trong lòng cô lúc này rất hận Diệp Hạo.
Cô không nghĩ đến bản thân sẽ đụng đến bọn buôn người.
- Đưa điện thoại di động của em đây.
Lưu đình vẫn không đáp.
Diệp Hạo đành phải móc điện thoại từ trong túi áo cô bé ra.
Bấm số của Bạch Tố Tố nói.
- Mang một chút tiền mặt tới.
- Vâng.
Bạch Tố Tố vâng một tiếng.
Thời gian dần trôi qua.
Ước chừng nữa giờ sau, Bạch Tố Tố vẫn chưa đến.
- Tại sao không có ai đến thế?
Đàm Lộ trầm giọng hỏi lại.
- Đợi một hồi nữa.
Diệp Hạo nhìn Đàm Lộ một cái nói.
- Trên đường đi lấy tiền mặt nên trễ nải một chút thời gian.
Thêm nửa giờ trôi qua.
Ngay lúc Đàm Lộ không kiên nhẫn nữa, một đám xe xa hoa đang lao đến nhà Đàm Lộ.
Đàm Lộ hoảng sợ.
Lưu Đình kinh trụ.
Tình huống gì thế này?
Những chiếc xe thể thao này chỉ có thể xuất hiện trên ti vi thôi, sao có thể xuất hiện ở nơi này chứ?
Mười mấy chiếc xe thể thao đồng loạt dừng bên người Diệp Hạo, Bạch Tố Tố cùng một trợ lý đồng hành vội vàng chạy tới.
- Công tử, tôi không đến chậm chứ?
Bạch Tố Tố thở hổn hển nói.
- Không có.
Diệp Hạo lắc lắc đầu trả lời.
- Tiền mặt mang theo đâu?
- Đây ạ.
Bạch Tố Tố vội vàng nhìn về phía người trợ lý, trợ lý vội vàng mở một cặp da ra, trong cặp da có đầy tiền mặt.
Đàm Lộ nhìn thấy mà tròng mắt không khỏi đỏ lên.
Cả đời cô vẫn chưa thấy nhiều tiền mặt đến như vậy.
- Tôi hiện muốn cải biến chủ ý.
Đàm Lộ đột nhiên ý thức được đây là cơ hội tốt để kiếm được một món hời.
- Cô có tin tôi có thể làm cho cô không bao giờ xuất hiện trên thế gian nữa không?
Diệp Hạo không thèm nhìn mặt Đàm Lộ nói.
- Cậu.
Đàm Lộ biến sắc.
- Cô có tin tôi có thể chơi chết cô mà không có ai dám hỏi đến?
Diệp Hạo nói tiếp.
Toàn thân Đàm Lộ chấn động, ánh mắt quét bốn phía một cái, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
- Tôi.
Diệp Hạo ném 3 vạn tiền mặt cho Đàm Lộ, rồi quay sang nói với Lưu Đình đang trợn mắt há mồm kế bên.
- Còn gì để lưu luyến sao?
- Tôi không hiểu tại sao anh lại mua tôi?
Lưu Đình trầm mặc một hồi rồi ngẩng đầu lên hỏi Diệp Hạo.
- Tôi không xinh đẹp cũng không xuất sắc, quá bình thường, kém quá xa so với người phụ tá của anh mà.
- Anh giúp em chỉ vì em đưa điện thoại cho anh mượn.
- Chỉ có vậy thôi sao?
Lưu Đình khẽ giật mình.
- Nếu không thì vì gì nữa?
Diệp Hạo hỏi ngược lại.
- Anh muốn đưa tôi đi đâu?
- Ma Đô.
Diệp Hạo nói khẽ.
- Nếu em muốn tiếp tục việc học, anh có thể an bài cho em một trường học tốt nhất, cung cấp cho đến khi em tốt nghiệp đại học. Em nếu muốn công tác thì có làm trợ lý, không nói đến đại phú đại quý, nhưng chí ít đời này không cần phải lo cơm ăn áo mặc.
- Em muốn tiếp tục viêc học.
Lưu Đình nhanh chóng ứng tiếng.
Cô bé muốn đến trường, muốn trở lại lớp học.