Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------------------
Diệp Hạo nếu có mặt ở đây sẽ nhận ra cô gái này là ai.
Thiếu nữ này là một dân chơi thứ thiệt với cách ăn mặt vô cùng phá cách.
Mái tóc đủ thứ màu sắc đã được nhuôm lại thành màu đen, thân thể non nớt lúc trước nay cũng đã vô cùng nở nang.
Cái miệng anh đào chúm chím, mũi ngọc cong cong tinh xảo.
Lý Duyệt mang theo một cục gạch trong tay từ trên cao nhìn xuống Tang Văn Bân nói.
- Thằng này láo dám vây đánh Diệp Hạo, đây chính là kết cục mày nên nhận lấy.
Mà lúc này đám bạn cùng phòng của Tang Văn Bân cùng một vài bạn cùng lớp mới kịp phản ứng lại.
Đối mặt với năm tay của hai nam sinh kia Lý Duyệt mang theo cục gạch đánh tới, bất quá phần eo của nàng lại bị một tên nam sinh khác đạp trúng một cước, Lý Duyệt lảo đảo một bước chuẩn bị ngã xuống đất thì một đôi bàn tay trắng nõn đỡ lấy nàng.
Lý Duyệt quay người lại thì thấy một mỹ nữ, nàng ngẩn người một chút rồi nói.
- Chuyện này không liên quan gì đến cô.
- Thay cô ra mặt cũng không có vấn đề gì, quan trọng là cô có theo kịp hay không thôi.
Vừa dứt lời thân thể của mỹ nữ như biến thành một cánh bướm, nháy mặt xuyên qua đám người đuổi theo hai tên nam sinh kia.
Thủ chưởng của nàng hướng về cổ của một tên cắt xuống, tên đó kêu lên một tiếng rồi ngã xuống, tiếp đó nàng lại xuất thêm một chưởng vào ngực của tên nam sinh còn lại, tên này dưới sự chấn kinh của rất nhiều học sinh như hóa thành một con diều đứt dây, rơi xuống đến mười mấy mét bên ngoài.
Cô gái này xuất thủ nhẹ nhàng, động tác lưu thủy hành vân.
Toàn bộ nam sinh ở đây đều bị dọa đến cứng người lại.
- Đây là ai vậy?
- Hình như là Trương Lan.
- Trương Lan biết võ công hả?
- cậu mới biết à?
Trương Lan lạnh lùng nhìn đám nam sinh ở đây nói.
- Đại học Trung Y là Thánh Địa học tập của Trung Y, chứ không phải nơi các người ẩu đã nhau, nếu thích đánh nhau thì lên đồn công an mà đánh.
Trương Lan nói đến đây thì có một vài giáo viên chạy đến.
- Chuyện gì xảy ra vậy.
Trương Lan đem sự tình thuật lại một lần nữa.
- Cậu học sinh này?
Một giáo viên chỉ tay vào tên nam sinh đang nằm hôn mê hỏi.
- Chỉ hôn mê một chút thôi, chốc lát sẽ tỉnh lại ạ.
Trương Lan không thèm để ý, nói.
- Chuyện này quá mức ác liệt rồi, tôi đề nghị nên đi báo cảnh sát.
Trương Lan vừa dứt lời thì đám nam sinh kia sắc mặt đại biến.
Việc này do nhà trường xử lý còn đỡ, nếu mà làm ầm lên tới bót công an chuyến này coi như xong cả đám rồi.
- Chuyện này có vẻ không cần làm to đến như vậy đâu.
Giáo viên kia chần chừ một chút nói.
- Nếu vào cục cảnh sát mà nói thì hồ sơ của các học sinh này sẽ xuất hiện một vết đen mất.
- Chẳng lẽ hồ sơ của đám này không thể xuất hiện một vết bẩn sao ạ?
Trương Lan hỏi lại làm cho giáo viên này không biết nên trả lời như thế nào.
- Có bản sự thì cô thử lên báo cảnh đi.
Lúc này Tang Văn Bạn hơi tỉnh lại một chút lên tiếng. Hắn nhìn Trương Lan, Lý Duyệt thần sắc vô cùng dữ tợn.
- Chuyện này tôi nghĩ không có gì khó nói cả.
Trương Lan nói liền lấy điện thoại báo cảnh sát.
Lúc này một giáo viên đi tới trước mặt Tang Văn Bân nói.
- Cậu có muốn vào phòng y tế không?
- Không cần, em ở chỗ này để xem cảnh sát tới bắt em như thế nào.
Tang Văn Bân từ từ đứng lên, quật cường nói ra.
Trương Lan kinh nghi nhìn Tang Văn Bân một cái.
Chẳng lẽ địa vị của tên này rất lớn sao?
Bất quá Trương Lan tự tin rằng bối cảnh của mình cũng không kém.
Trong lúc chờ đợi cảnh sát đến, Lý Duyệt cẩn thận hỏi.
- Không có việc gì chứ?
- Sao? Sợ rồi hả?
Trương Lan ha ha cười nói.
- Cũng có chút sợ.
Lý Duyệt thẳn thắn nói ra.
- Vậy sao cô còn dám đem cục gạch đánh mấy tên kia?
- Ai bảo hắn dám vây đánh Diệp Hạo.
Lý Duyệt nghiến răng nghiến lợi nói.
- Diệp Hạo là thần thoại ở trường của tôi.
- Hử? Cô là học sinh của Tam Trung Giang Nam phải không?
Trương Lan tựa hồ nghe hiểu được một chút.
- Đúng vậy.
Lý Duyệt nhẹ gật đầu.
- Tôi cũng học ở Nhất Trung Giang Nam.
Trương Lan trả lời.
- A, cô cũng là người Giang Nam sao?
Lý Duyệt kinh hỉ nói.
- Vậy cô là học tỷ cùa tôi rồi.
- Tôi là đã là học tỷ của cô ngay từ đầu rồi.
- Cái này ---- học tỷ cô có thê dạy võ công cho tôi được không?
- Chuyện này để sau hãy nói.
Trương Lan thật sự bề bộn rất nhiều việc.
Ban ngày nàng phải đi học cùng chấp hành nhiệm vụ, ban đêm thì tu luyện Võ học, có thể nói thời gian rảnh rỗi thực sự không nhiều.
Lý Duyệt lôi kéo Trương Lan hàn huyên một hồi thì một xe cảnh sát tới nói này, các giáo viên vô cùng kinh ngạc vì Phó Cục Trưởng tự thân mình tới đây.
Phó Cục Trưởng cùng Trương Lan nhìn nhau một cái rồi nói.
- Phát sinh chuyện gì?
Trương Lan đem sự tình cặn kẽ nói lại.
- Các người đi theo tôi.
Phó Cục Trưởng đã sớm biết rõ thân phận của Trương Lan, bởi vì Trương Lan đã giúp Hạt Khu phá qua án kiện trước đó.
- Chỉ sợ ông không có tư cách mang tôi đi.
Tang Văn Bân hừ lạnh nói.
- Hiệp trợ điều tra là nghĩa vụ của mỗi công dân.
- Nhưng tiền đề, ông không thể mang theo một sĩ quan đi.
Tang Văn Bân nói rồi lấy từ trong người ra một giấy chứng nhận sĩ quan.
Phó Cục Trưởng lật nhìn một chút rồi giật mình nói.
- Song Hành Tam Tinh, quân hàm Thượng Tá.
Trương Lan tiến lên nhìn thoáng qua một chút rốt cuộc đã minh bạch tại sao Tang Văn Bân lại ngạo mạn đến như vậy.
- Hiện tại ông còn kiên trì đòi gẫn tôi đi?
Tâng Văn Bân ngạo nghễ nói.
- Chuyện này.
Phó Cục Trưởng nói đến nửa đường liền ngừng lại.
Hắn tự nhiên không có tư cách.
- Tôi sẽ thông tri cho Thanh Tra Ban Kỷ Luật.
Ngoài dự đoán của tất cả mọi người Trương Lan nói.
- Chuyện gì vậy?
- Trương Lan là sĩ quan?
- Trương Lan trở thành sĩ quan lúc nào vậy?
Kỳ thật không chỉ riêng gì các học sinh chấn kinh kể cả các giáo viên cũng đồng dạng như vậy.
Trương Lan gọi 1 cuộc điện thoại, Tang Văn Bân cười lạnh nói.
- Cô cảm thấy thông tri lên Thanh Tra Ban Kỷ Luật thì có thể bắt tôi được sao? Tôi không biết quan hàm của cô bao nhiêu, nhưng một lát nữa người được mời đi uống trà là cô đấy.
- Rửa mặt mà đợi đi.
Trương Lan lườm Tang Văn Bân một cái nói.
Trương Lan thân là Thiếu Tướng Quân.
Bởi vậy không bao lâu nhân viên của Ủy Ban Kỷ Luật Quân Đội đã tới đại học Giang Nam.
- Xin chào Trương Tướng Quân.
Người phụ trách lần này một Đại sĩ quan.
- Tướng Quân?
Tang Văn Bân giật mình.
Hắn kinh nghi bất định nhìn Trương Lan.
- Quân hàm của cô là Tướng Quân?
- Thì sao?
- Cho tôi xem giấy chứng nhận quân sĩ của cô.
- Tôi cảm thấy cậu nên hảo hảo đem mọi chuyện nói rõ với người này đi.
- Tôi không cảm thấy tôi có cái gì phải nói ở đây cả.
Tang Văn Bân nhìn Đại Úy đó nói.
- Ông của tôi tên Tang Phong.
Đại Úy này nghe được cái tên này sắc mặt không khỏi thay đổi.
- Tang Thượng Tướng Quân?
- Đúng.
Đại Úy này trầm ngâm một chút nói.
- Cho tôi xem giấy chứng nhận quan sĩ của cậu.
Tang Văn Bân lúc này đem giấy chứng nhận sĩ quan đưa qua.
Sau khi kiểm tra một lượt Đại Úy này nói.
- Chuyện này xem như tới đây được rồi.
Không giải quyết được gì!
Tang Văn Bân nhìn Trương Lan trên mặt đầy vẻ không cam lòng.
- Tôi không phải không biết Diệp Hạo là Trung Tướng, Trung Tướng thì đã làm sao dám đụng đến ông đây à?
- Cậu rất phách lối.
Trương Lan ánh mắt lạnh như băng nói.
- Quá khen rồi.
Tang Văn Bân cắn răng nói.
- Tôi bây giờ không có cách nào động tới cô, nhưng nếu muốn động đến cô ta, tôi nghĩ không có vấn đề gì đâu.
Tang Văn Bân chỉ Lý Duyệt nói.
- Cậu dám?
Trương Lan tiến lên một bước chắn Lý Duyệt phía sau nói.
Dựa theo quy củ làm việc. Tôi có gì không dám chứ?
Tang Văn Bân nhìn Phó Cục Trưởng cục cảnh sát nói.
- Bắt cô ta lại.
- Cái này---.
- Nếu ông không bắt cô ta lại, hậu quả ông không gánh nổi đâu.
Tang Văn Bân gằn từng chữ uy hiếp Phó Cục trưởng kia.