Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------
Tống Phẩm không rời đi ngay, mà nhìn về phía Võ Mai, mở miệng
- Võ sư muội, Tuyết Kiếm Tông các ngươi không đi sao?
Võ Mai chần chờ một chút rồi cũng đáp lời.
- Đi.
Thế cục trước mắt cực kỳ rõ ràng, nếu bọn họ xuất thủ, ngoại trừ vẫn lạc thì không còn đường nào khác.
- Tiền sư đệ thì sao?
Tống Phẩm nhìn về phía một thanh niên Âm Kiếm Tông, hỏi.
Tiền Bảo trầm ngâm một chút rồi gật đầu nhẹ.
Nhìn thấy cảnh này, trái tim Lâm Hồng không khỏi chìm xuống.
- Sao các ngươi có thể làm như vậy?
Lâm Hồng đau buồn cất tiếng.
- Lâm tiểu thư, xin lỗi.
Tiền Bảo khẽ thở dài
- Không phải chúng ta không xuất thủ, chúng ta thật sự hữu tâm vô lực.
- Các ngươi cảm thấy đối phương thật sự bỏ qua sao?
Khóe miệng Diệp Hạo hiện lên một vòng lãnh ý, nói.
- Ngươi có ý gì?
Tiền Bảo trợn mắt.
- Các ngươi quên Tứ Tượng Sát Trận trước đó rồi sao?
Diệp Hạo cười lạnh
- Tại sao đối phương bố trí Tứ Tượng Sát Trận, còn bố trí thêm Khốn Trận, bởi vì muốn hốt gọn một mẻ chúng ta.
Lời Diệp Hạo khiến sắc mặt đệ tử Tam Đại Kiếm Tông đại biến.
- Các ngươi còn chưa vào Trận Pháp mà? Chúng ta cũng không muốn chém giết ai cả.
Ánh mắt trung niên âm trầm nhìn Diệp Hạo.
- Ngươi nói rất có đạo lý, nhưng tại sao ngươi lại bố trí Sát Trận trên đường bọn hắn rời đi?
Diệp Hạo chỉ phương hướng xung quanh, nói.
Sắc mặt trung niên không khỏi thay đổi, rồi nhanh chóng thu liễm thần sắc, nói
- Ta không biết ngươi đang nói cái gì?
Nhìn trung niên biến sắc, đám người Tống Phẩm sao còn không biết mình bị lừa.
- Ngươi dám lừa chúng ta?
Tống Phẩm chỉ trung niên, tức giận mắng.
Trung niên hiểu tình huống hiện nay, không còn khả năng lừa gạt được nữa.
- Lừa gạt các ngươi thì sao?
Trung niên xé toang da mặt
- Diệt bọn họ cho ta.
Đám người Tống Phẩm đang chuẩn bị xuất thủ thì từng khỏa sao băng rơi về phía bọn họ.
- Vẫn Tinh Trận.
Tống Phẩm giật mình.
Sao băng ẩn chứa uy năng cực kỳ cường hoành, tu sĩ Thiên Tiên cảnh phổ thông cũng khó có thể chống lại.
Nhưng Tống Phẩm lại rõ ràng đối phương vận dụng Vẫn Tinh Trận chỉ để làm rối loạn đội hình bọn họ. Sau khi rối loạn thì thuận tay thắt cổ.
Dù Tống Phẩm biết lại như thế nào?
Đối mặt nguy hiểm, tu sĩ chỉ có thể tránh né theo bản năng.
Nhưng sao băng còn chưa giáng lâm, hai tay Diệp Hạo bắt đầu thi triển pháp quyết, toàn thân tràn ngập ba động đánh về phía Trận Pháp, những sao băng thần kỳ này quay lại vây quanh đám cường đạo.
- Chuyện gì xảy ra?
- Những sao băng này sao lại bay về phía chúng ta.
- Mau lui lại.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đám cường đạo xung quanh sao có thể phản ứng kịp?
- Chuẩn bị xuất thủ.
Diệp Hạo trầm giọng nói.
Nghe Diệp Hạo nhắc nhở, đám người Lâm Viễn vội vàng vận sức chờ đợi phát động.
Một vòng sao băng qua đi, cường đạo tổn thương không ít người, quan trọng hơn là đội hình bọn chúng bị tách ra, điều này trở thành thời cơ đánh lén tốt nhất.
A!
A!
A!
Từng đạo âm thanh thảm thiết vang lên, đám người Lâm Viễn không hẹn mà cùng xuất thủ.
- Hèn hạ.
- Đánh lén.
- Mau lui lại.
Đám người Lâm Viễn rất rõ ràng, cơ hội đánh lén chỉ có một lần.
Nếu lần này không chém giết triệt để, đợi chút nữa đại chiến, khả năng thắng bại cũng khó liệu.
Lâm Viễn minh bạch điểm ấy, mọi người đồng dạng cũng rất rõ, bởi vậy bọn họ xuất thủ cực kỳ độc ác.
Dưới một vòng đánh lén, cường đạo chết hơn 60 người, bị thương nặng hơn ba mươi người, Thiên Thạch đánh giết hơn hai mươi người trước đó nữa, bên cường đạo đã mất đi một nửa chiến lực.
- Tiếp tục.
Đúng lúc này, Diệp Hạo cao giọng quát.
Đám người Lâm Viễn không hiểu ý Diệp Hạo lắm, nhưng vẫn đánh về phía cường đạo.
Đối thủ Lâm Viễn không phải ai khác là một trung niên.
Một tay trung niên cầm kiếm, một tay vuốt kiếm.
Lâm Viễn hung hãn không sợ chết liều mạng đánh một kích, Trường Kiếm trong tay trung niên đâm về phía trước một kích.
Không đơn giản chỉ một kích duy nhất, bên trong một kích còn ẩn chứa Tinh Khí Thần của trung niên.
Gọi là đại sát chiêu cũng không quá đáng.
Lâm Viễn muốn phế bỏ trung niên, trung niên đồng dạng cũng như thế.
Trong khoảnh khắc chiến kiếm trong tay trung niên sắp đâm về phía Lâm Viễn, lông tơ toàn thân hắn bỗng nhiên dựng lên, bên trong phạm vi thần niệm trung niên bao phủ thấy được một tồn tại cường đại đang đánh về phía hắn.
Ngay lúc trung niên muốn biết người kia là ai, thì tồn tại cường đại kia đã lập tức tiêu tán.
Không được!
Lúc này, trung niên mới hiểu ra đây là huyễn tượng.
Ngay khi ý thức được điểm ấy, toàn thân trung niên bỗng nhiên truyền ra một trận đau nhói. Trong khoảng khắc cực kỳ nguy cấp, chiến kiếm trong tay Lâm Viễn đâm rách lồng ngực hắn. Trên thực tế, nếu không phải lúc hắn tối hậu quan đầu né được, một kiếm Lâm Viễn đã đâm thủng trái tim hắn.
Lui!
Trung niên đập ra một quyền về phía Lâm Viễn, đồng thời lảo đảo lùi lại.
Cùng lúc đó, trung niên nghe được từng đạo âm thanh thảm thiết vang lên
Nhìn thoáng qua bốn phía, mí mắt trung niên muốn rách cả ra.
Lâm Viễn trọng thương, nhưng bên đạo tặc cũng có hơn 70 tên tu sĩ đã mất sức chiến đấu.
Cán cân thắng lợi đã nghiêng về một phía.
- Mục Trận Sư, xảy ra chuyện gì?
Trung niên hướng về nơi xa, gầm thét lên.
- Trận Pháp người này vượt qua ta a.
Lúc này, một trung niên có chút chật vật chạy ra từ hư vô
- Ta nhất thời không để ý, không ngờ tiểu tử này đã bày ra Sát Trận xung quanh chúng ta rồi.
Diệp Hạo bố trí Sát Trận không có bao nhiêu uy lực, nhưng Mục Trận Sư không thể phát hiện Sát Trận này a!
Trung niên tức giận nhìn Diệp Hạo, nói
- Chúng ta đi.
Đám người Lâm Viễn không đuổi theo, mặc cho bọn chúng rời đi.
Không phải đám người Lâm Viễn đại phát thiện tâm, bởi vì dù đối phương chết nhiều người như vậy, nhưng vẫn còn không ít sức chiến đấu.
Thật ra, nếu chiến đấu tiếp tục kéo dài, bên họ cũng sẽ tổn thất không ít.
- Nhanh quét dọn Chiến Trường một chút.
Lâm Viễn trầm giọng nói.
Đánh chết hơn trăm tu sĩ, sao không có chiến lợi phẩm chứ?
Người Lâm gia cùng đệ tử Tam Đại Kiếm Tông bắt đầu vội vàng thanh lý.
Ngựa không ăn cỏ ban đêm thì không mập, người không có của cải phi nghĩa thì không phát. Đây chính là đạo lý này
Mọi người cơ hồ đều chiếm được chiến lợi phẩm.
Đứng bên cạnh Diệp Hạo, Bạch Thược căm giận bất bình, nói
- Bọn họ thật quá đáng.
Lúc Diệp Hạo thi triển Trận Pháp, Bạch Thược luôn thủ hộ bên cạnh.
Dù sao Trận Sư mà không có người thủ hộ cũng rất nguy hiểm.
- Không có việc gì.
Diệp Hạo cười cười nói.
Trên người cường đạo có bao nhiêu bảo bối chứ?
Âm thanh Bạch Thược không lớn, nhưng lại truyền rõ ràng đến tai đám người Lâm Hồng.
- Ta không quan tâm có thể lấy được bao nhiêu chiến lợi phẩm, ta chỉ muốn nhả ra ngụm khẩu khí này.
Bạch Thược trầm giọng nói
- Nếu không phải đệ thi triển liên tục hai Trận Pháp, bọn họ có thể sống sót hay không cũng là một vấn đề. Hiện tại thì tốt rồi, vừa nói quét dọn Chiến Trường, mỗi người còn chạy nhanh hơn thỏ.