Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------------------------------------------
- Tôi mở đó…
Mỹ nữ môi đỏ cười nói.
- Mở đi.
Diệp Hạo không quan tâm.
Một chai Lafite 82 năm cũng chừng năm vạn, nói thật Diệp Hạo không quan tâm số tiền này.
Thấy Diệp Hạo không quan tâm, mỹ nữ bảo nhân viên phục vụ mở ra, sau đó cô nàng rót hai ly rượu, một ly trong đó đưa cho Diệp Hạo.
Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc ly thủy tinh để hương rượu nho lên men.
Hiểu Minh thấy Diệp Hạo như vậy, mặt không khỏi đen lại nói:
- Tôi bảo này Diệp Hạo, đâu có người nào như cậu thế.
- Anh đừng nói với tôi anh tới nơi này tán gái nhé.
- Không phải, do tôi không đợi được mục tiêu xuất hiện.
- Tôi muốn biết nơi này có thể có gì?
- Nơi xa hoa, ngợp trong vàng son rất dễ xảy ra...
Hiểu Minh nói đến đây, không có nói tiếp nữa.
- Xảy ra chuyện gì?
Mỹ nữ nếm một ngụm rượu liền nhíu mày, sau đó cô ta gọi nhân viên phục vụ tới:
- Anh chắc chắn anh lấy cho tôi Lafite 82 năm sao?
- Chắc chắn.
Nhân viên phục vụ chắc chắn.
- Đây đúng là Lafite, nhưng không phải 82 năm.
Mỹ nữ kiên định nói.
- Tiểu thư, cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói lung tung.
Mặt nhân viên phục vụ lạnh xuống.
- Gọi người quản lý của các anh ra đây.
Mỹ nhân giờ không vui rồi.
- Không cần, tôi có thể thay mặt quản lý chúng tôi.
Nhân viên phục vụ kia nói đến đây liền nhỏ giọng nói:
- Cô không nhìn xem đây là nơi nào, quán bar Dục Vọng là nơi cô có thể gây chuyện à?
Lúc này, ánh mắt cô nàng nhìn qua Diệp Hạo.
- Lát nữa đánh nhau, anh có giúp tôi hay không?
- Có tôi ở đây không ai lại gần được người cô.
Diệp Hạo lại cười nói.
- Anh chắc chắn?
Người đẹp kinh nghĩ bất định nhìn Diệp Hạo.
- Nếu cô muốn tát thì nhanh tát đi, nói thật, tôi nhìn anh ta cũng không vừa mắt.
Diệp Hạo chỉ nhân viên phục vụ nói.
- Vậy như anh mong muốn.
Mỹ nữ môi đỏ nói xong, cầm một chai rượu chào hỏi đầu tên phục vụ láo toét kia.
Lúc chai rượu hôn vào đầu tên phục vụ, rất nhanh nó đã hiện một lỗ máu to đùng.
- Con đĩ, tao muốn giết mày!
Nhân viên phục vụ gào thét một tiếng, muốn xông về phía cô gái, nhưng cô nhanh tay nắm lấy tóc hắn, sau đó cầm thêm một chai rượu khác chào hỏi đầu hắn ta lần nữa.
Đợi đập vỡ liên tục ba chai rượu, cô nàng mới dừng tay.
Cô ta không dừng tay không được.
Bởi vì có hơn 10 vệ sĩ xông tới từ bốn phía quầy rượu.
- Tôi đánh anh ta vì người này mang rượu Lafite 82 năm giả ra cho tôi uống.
Cô nàng chỉ chai rượu đỏ trên bàn.
- Có phải ông chủ quán bar Dục Vọng các anh nên cho tôi một lời giải thích hợp lý hay không?
- Cho cô giải thích cũng không phải không thể được, nhưng đầu tiên cô phải cho tôi một câu trả lời thỏa đáng đã.
Một thanh niên mặc âu phục đen trầm giọng nói.
- Câu trả lời gì?
- Cô vô cớ đánh nhân viên phục vụ của chúng tôi, không nên cho một câu trả lời sao?
- Tôi có bằng chứng, có căn cứ như thế nào lại trở thành vô cớ ẩu đả?
- Lên.
Người thanh niên này vung tay ra lệnh.
- Cắt một cái chân của cô ta rồi nói sau.
Lúc này, hai thanh niên xông tới chỗ nàng.
Diệp Hạo nhanh chân tiến lên vỗ vào người tới trước, thanh niên này lập tức cảm nhận được một lực lượng rất mạnh, khiến thân thể hắn vô lực lui về phía sau.
Mấy tên vệ sĩ vội vàng đưa tay ra đỡ.
Nhưng cả đám người không thể chịu nổi, bị đụng ngã hơn mười mấy mét mới dụng lại.
Mọi người xôn xao.
Ai cũng không ngờ Diệp Hạo lại có lực lượng kinh khủng như thế.
Thanh niên kia đã biết được Diệp Hạo là một cao thủ.
- Vì sao các hạ muốn tham gia vào chuyện này?
- Chai Lafite 82 năm này do tôi mua tặng cho cô ấy.
Diệp Hạo thản nhiên lên tiếng:
- Các người bán cho tôi rượu giả, chẳng lẽ không cho tôi câu trả lời thích hợp sao?
- Cái gì?
- Rượu giả sao?
- Quán bar Dục Vọng cũng bán rượu giả?
Đsám người xung quanh trợn mắt há miệng.
Đúng lúc này, một trung niên đi từ trong quán ra.
- Tôi là ông chủ quán bar Dục Vọng!
Trung niên này giới thiệu mình một chút, sau đó đi tới bên cạnh Diệp Hạo, ông ta bưng chai rượu đỏ Diệp Hạo mua lên rồi rót cho mình nửa ly.
Lúc ông ta nhẹ nhàng lắc ly thủy tinh, sắc mặt liền trở nên khó coi.
Lafite 82 năm trong chén cách xa Lafite 82 năm thông thường nhiều lắm!
- Đinh Ngân, mua rượu tiêu thụ đều do cậu phụ trách.
Người trung niên nhìn chằm chằm thanh niên kia, quát.
- Cậu hãy giải thích cho tôi biết chuyện này là như thế nào?
- Ông chủ.
- Cắt hai chân cậu ta ra rồi ném hắn ra ngoài cho tôi.
Sao người trung niên lại không hiểu, tên Đinh Ngân này treo đầu dê bán thịt chó kiếm lời thêm từ việc này.
Đinh Ngân sợ tới mức quỳ xuống van xin.
- Ông chủ, xin ông cho tôi một cơ hội!
- Cậu có biết mình đã hủy đi danh dự quán bar của tôi hay không, nếu giờ không phải xã hội pháp chế, con mẹ nó chứ, tôi đã làm thịt cậu rồi.
Trung niên tức giận quát lớn.
Đinh Ngân không dám nói gì nữa, hắn ta thấy được sát khí trong mắt ông chủ.
Sau khi Đinh Ngân được mang đi, trung niên mới quay sáng nói với mọi người xung quanh.
- Để bày tỏ lòng áy náy, hôm nay tất cả đều dùng miễn phí.
Người vây xem lập tức hưng phấn hú hét lên.
Được uống rượu miễn phí, ai mà không thích?
- Thành thực xin lỗi hai vị.
Vẻ mặt người trung niên nghiêm túc nhìn hai người Diệp Hạo.
- Hai vị có tiện theo tôi đến văn phòng trao đổi chi tiết bồi thường hay không?
- Không cần.
Diệp Hạo lắc đầu nói:
- Chuyện đến đây thôi!
- Hai vị chơi vui uống ngon.
Trung niên nói xong xoay người rời khỏi nơi này.
Đợi ông chủ rời đi, mỹ nữ bên cạnh mới cười khanh khách nói.
- Không ngờ tối nay còn có thể vui chơi miễn phí.
Lúc này Hiểu Minh đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.
Diệp Hạo hiểu anh ta đã phát hiện ra gì đó.
- Vui chơi thì có thể, nhưng đừng uống quá say.
Diệp Hạo nhắc nhở cô nàng.
- Nếu không, con gái dễ bị người ta chiếm tiện nghi.
- Không phải anh tới nơi này chiếm tiện nghi của con gái sao?
- Lần đầu tiên tôi tới quán bar đó bà chị.
- Anh cảm thấy tôi sẽ tin anh à?
- Tin hay không tùy cô.
Diệp Hạo nhún vai đứng dậy.
- Anh đi đâu thế?
Nói xong, cô nàng cũng đi theo.
- Tôi muốn đi vệ sinh.
- Tôi cũng đi.
- Tôi nghĩ hiện giờ cô nên ở ngoài này đi.
Diệp Hạo ngăn cản cô nàng.
- Sao thế?
- Nếu không, cô sẽ nhìn thấy chuyện cả đời này khó quên.
Nàng cười khanh khách đáp.
- Anh muốn vào nhà vệ sinh làm một phát với tôi sao?
Diệp Hạo giơ tay chạm vào lông mày, sau đó dọc theo lông mày đến khóe mắt nàng.
- Mặt cô còn chưa tháo ra, cần gì phải giả bộ làm người bất lương trước mặt tôi?
Trong mắt cô không khỏi lộ ra vẻ khiếp sợ.
- Chuyện này cũng có thể nhìn ra sao?
- Tôi có thể nhìn ra nhiều thứ.
- Anh có thể nhìn ra cái gì nữa?
- Tôi sợ nói ra sẽ hù dọa cô đứng tim.
- Anh nói đi, tôi không tin còn có chuyện gì có thể dọa tôi?
- Áo ngực cô màu tím.
Thiếu nữ môi đỏ cúi đầu nhìn thoáng qua nói:
- Không phải anh nói linh tinh đấy chứ?
Cô ta mặc hơi lộ, có thể nhìn ra được màu áo ngực mà.
- Phải không?
Diệp Hạo cười một tiếng nói tiếp.
- Vậy nếu tôi nói trên ngực cô có bảy nốt ruồi thì sao?