Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------------------------------------------
Nếu Diệp Hạo không tinh thông đủ mọi loại sách, cũng không có khả năng nhớ kỹ chú thích này.
Nghĩ đến đây, Diệp Hạo đi về phía Tiếu Lạc Nhật.
- Câu đố này là câu đố rất ngu ngốc a.
Diệp Hạo nói với ông ta.
Sắc mặt Tiếu Lạc Nhật trầm xuống.
- Chú ý từ ngữ của cậu!
- Câu đố thiên cổ này đến nay vẫn chưa được ai phá giải cả?
Lúc này Minh Nguyệt nhẹ giọng lên tiếng.
- Cô nói không đúng.
Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.
- Hồ Thích Chi tiên sinh sớm phá giải câu đố này, nhưng chú thích lời giả của ông ấy làm người ta không tài nào hiểu rõ mà thôi.
- Cái gì?
Minh Nguyệt giật mình.
- Đáp án là chữ gì?
- Nhật.
Sau khi Diệp Hạo nói xong, sắc mặt Tiếu Lạc Nhật bỗng dưng thay đổi nói.
- Làm sao có thể?
Tiếu Lạc Nhật không ngờ Diệp Hạo thật sự nói ra được đáp án của câu đố thiên cổ này.
- Tôi không hiểu vì sao lại là Nhật?
Minh Nguyệt suy nghĩ một hồi vẫn không hiểu rõ vì sao lại có đáp án này.
Diệp Hạo lại nói lại chú thích của Hồ Thích Chi một lần.
Minh Nguyệt dần dần mới hiểu ra.
- Tôi nghe đổng sự Tiếu từng nói, nếu ai đoán được câu đố này có thể thỏa mãn một nguyện vọng của đối phương.
Bỗng nhiên Minh Nguyệt nghĩ đến điều gì đó.
- Cậu có nguyện vọng gì?
Tiếu Lạc Nhật nhìn Diệp Hạo, trong lòng hơi cảm thấy khó chịu nhưng vẫn cố nhịn xuống hỏi.
Bởi vì câu đố này do tổ tiên ông ta đề ra a, mà vừa rồi Diệp Hạo mới nhục mạ tổ tiên ông ta bảo câu đố này ngu ngốc.
- Tôi muốn thế giới này không còn chiến tranh giết chóc nữa.
Diệp Hạo suy nghĩ một chút rồi nói.
Sắc mặt Tiếu Lạc Nhật lập tức đen lại.
- Cậu đổi nguyện vọng khác đi!
Tên này coi Tiếu gia ta là thần sáng thế à?
- Vậy tôi muốn quốc gia của mình không còn nghèo khó nữa.
Diệp Hạo nói xong câu này làm bộ mặt bi thương.
- Mỗi lần xem tin tức đều thấy đất nước chúng ta còn ba triệu dân đang sống trong cảnh nghèo khó, trong lòng tôi lại cảm thấy không thoải mái.
- Có phải nhóc con cậu muốn trêu đùa tôi?
Tiếu Lạc Nhật thật sự nổi giận.
Cho dù Tiếu gia có tiền cũng không có khả năng cứu vớt hết ba triệu dân nghèo trong miệng Diệp Hạo được, đừng nói Tiếu gia, cho dù cả quốc gia cũng không làm được!
- Đổng sự Tiếu, ông nói gì vậy?
Vẻ mặt Diệp Hạo hiện lên vẻ mờ mịt.
- Không phải ông nói có thể thỏa mãn tôi một nguyện vọng sao?
- Chí ít nguyện vọng của cậu cũng phải đáng tin cậy một chút chứ!
Tiếu Lạc Nhật cố gắng nuốt cục tức vào bụng mà trả lời.
- Tôi muốn mình có rất nhiều, rất nhiều tiền.
Tiếu Lạc Nhật lấy một tờ chi phiếu trong ngực ra.
- Cậu có thể viết số cậu muốn lên tấm chi phiếu này.
Diệp Hạo nâng bút viết một con số lên tờ chi phiếu.
- Con dấu nữa!
Chi phiếu không có con dấu của ông ta cũng không có hiệu lực.
Lúc Tiếu Lạc Nhật đang định lấy con dấu thì liếc mắt nhìn qua con số trên tờ chi phiếu, đợi ông ta thấy rõ con số, vẻ mặt nhìn Diệp Hạo như nhìn một kẻ ngốc, sau đó ông xé tờ giấy thành từng mảnh nhỏ, ngay lúc Minh Nguyệt đang nghi ngờ lí do, ông lên tiếng.
- Bây giờ nguyện vọng của cậu không còn nữa.
Diệp Hạo cười không quan tâm.
Minh Nguyệt lại thắc mắc hỏi.
- Vì sao ạ?
- Bởi vì do người này ra cả.
Tiếu Lạc Nhật lạnh lùng nói tiếp.
- Bất luận tên nhóc này viết trăm vạn hay một ngàn vạn, thậm chí một triệu ta đều sẽ trả tiền mặt cho cậu ta ngay lập tức. Nhưng cháu biết tên này viết bao nhiêu không? 100 triệu đó!
Không phải Tiếu gia không lấy ra được 100 triệu, nhưng số tiền đó không cần thiết phải đưa cho Diệp Hạo.
Tiền của Tiếu gia không phải của free để người ta tới nạo vét.
- Chúng ta đi thôi!
Diệp Hạo thản nhiên nói.
- Ừm.
Minh Nguyệt gật đầu.
Sau khi hai người rời đi, một trung niên đứng bên cạnh Tiếu Lạc Nhật lên tiếng.
- Lão gia, muốn tôi hay không…
Người nọ nói xong, làm động tác cắt cổ.
- Không được nhiều chuyện…
Tiếu Lạc Nhật trầm giọng nói.
- Bây giờ cục Võ Đạo đang nhìn chằm chằm Thế Gia chúng ta, nếu chúng ta còn làm quá, chỉ sợ phía trên sẽ ra tay.
Sau khi đi được một đoạn, Minh Nguyệt mới mỉm cười hỏi.
- Có phải anh cố ý?
- Đương nhiên.
- Lý do là gì?
- Không thích bộ dạng cao cao tại thượng của Tiếu Lạc Nhật kia thôi!
- Ai bảo người ta là chủ tịch của trường học chứ?
- Nhìn bộ dạng của cô có vẻ cũng không thích ông ta lắm?
- Không phải.
- Ừm.
- Người trên vạn ngườim có mấy ai luôn có điều kiện, duy trì trái tim như lúc ban đầu nữa?
Minh Nguyệt thỏ thẽ:
- Anh lúc trước, anh bây giờ, chẳng lẽ không thay đổi thành bộ dạng khác sao?
- Tiếu Lạc Nhật đầu tư quyên tiền xây trường học nhiều năm qua, con số ít nhất cũng lên đến 30 triệu, bởi vậy cho dù người ta kiêu ngạo một chút cũng bình thường.
- Trái lại cô rất thấu đáo a.
Diệp Hạo lại cười hỏi tiếp.
- Cô thì sao, có nghĩ tới làm người trên vạn người không?
- Khó lắm!
Minh Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, đưa ra ý kiến của mình.
- Đôi khi quá xinh đẹp cũng là nguồn gốc của tai họa.
- Nói như vậy, cô được rất nhiều sinh viên nhà giàu theo đuổi nhỉ?
Hai mắt Diệp Hạo lóe sáng.
- Trước đây tôi cảm thấy thi đậu Học Phủ Tài Kinh có thể trở thành người trên vạn người, nhưng chân chính bước vào đây tôi mới phát hiện mình sai rồi.
Minh Nguyệt thản nhiên cười nói.
- Dù sao thế giới này cũng là thế giới đàn ông, phụ nữ muốn sinh tồn chỉ phải dựa vào đàn ông.
- Thay vì bọn cầm thú ước gì có thể một ngụm cắn nuốt cô vào bụng, không ấy dựa vào tôi đây này.
Diệp Hạo hơi trầm ngâm một chút rồi đề nghị.
- Anh - -?
Minh Nguyệt vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ hỏi lại, cô cũng không biết vì sao mình muốn nói những lời chôn giấu trong đáy lòng bấy lâu nay ra cho Diệp Hạo biết. Nhưng đợi đến lúc Diệp Hạo nói ra những lời này, cô vẫn cảm thấy khó tin.
Nếu cô nhớ rõ không có sai, Diệp Hạo là sinh viên giống cô mà1
- Sao thế? Không tin à?
- Anh có biết nếu tôi dựa vào anh thì anh phải đối mặt với bao nhiêu sinh viên quyền quý khác không?
- Nói thật, không biết…
- Vậy anh còn nói ra những lời như thế?
Minh Nguyệt nói khẽ:
- Nhưng vẫn cảm ơn anh.
Diệp Hạo từ chối cho ý kiến nói:
- Nếu sau này có chuyện gì thì cứ liên lạc với tôi, nói thật đám sinh viên nhà giàu mà cô nói, không có mấy người làm tôi phải sợ cả.
Minh Nguyệt lại lần nữa ngạc nhiên mà nhìn Diệp Hạo.
Cô không biết vì sao Diệp Hạo dám nói ra những lời này? Nhưng cô vẫn lễ phép nói một tiếng cảm ơn.
- Chuyện trường học các cô có hai nữ sinh chết, cô biết không?
- Biết.
- Biết rõ như vậy mà muộn thế này cô còn đi khắp nơi?
- Hai sinh viên kia đều tự sát mà.
- Ai nói với cô hai sinh viên đó đều tự sát?
Diệp Hạo vừa nói hết câu đã thấy cái một bóng màu đen.
Lúc Minh Nguyệt đang muốn hỏi gì đó, hắn nhanh chân tiến lên trước một bước ngăn cản bóng đen kia.
- Dừng lại!
Minh Nguyệt đang định tiến lên, Diệp Hạo đã trầm giọng quát.
- Nhanh chóng rời khỏi nơi đây!
- Cái gì?
- Mau rời khỏi nơi đây!
Minh Nguyệt suy nghĩ một lát quay người rời khỏi nơi này.
Diệp Hạo nhìn bóng dáng màu đen phía trước.
- Ngẩng đầu lên.
- Cậu chắc chắn chứ?
Một giọng nói khàn khàn vang lên.
- Tôi đều từng gặp quỷ rồi, tôi còn sợ người sao?
Diệp Hạo cười mỉa mai lên tiếng.
“Ha ha.”
Bóng dáng kia chậm rãi ngẩng đầu mình lên.
Một gương mặt xấu xí không chịu nổi xuất hiện trước mặt Diệp Hạo, chí ít từ đầu truyện đến bây giờ, hắn chưa từng thấy gương mặt nào xấu xí như vậy.
- Cậu có biết đã nhiều năm trôi qua, những người từng thấy gương mặt tôi đều đi đâu không?
Người này khàn khàn hỏi.