Dịch: Vũ
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
----------------------------------
- Tiền bối, khó lắm người mới xuống núi một lần, cho vãn bối một cái ân tình chủ nhà có được hay không?
Diệp Hạo đúng lúc nói ra.
Hiệp hạo nếu không nói, có trời mới biết hai người này có đánh nhau thật không?
Hắn cũng không biết người đàn ông này có phải cường giả Thông Thiên Cảnh hay không, nhưng nhìn khí thế hai bên có thể thấy Mai Doãn Tuyết hơi yếu hơn một chút. Vì vậy, Diệp Hạo suy đoán tu vi đối phương hơn Mai Doãn Tuyết.
- Hừ.
Người nọ hừ lạnh một tiếng sau đó xoay người bỏ đi.
- Tiền bối không định bồi thường cho cô gái bị hại một chút hả?
Diệp Hạo nhìn ông ta nói.
Lão chần chờ một chút rồi lên tiếng:
- Vậy cũng tốt.
Chớp mắt một cái, người đàn ông cùng với Diệp Hạo và Mai Doãn Tuyết dịch chuyển đến trước phòng của cô gái bị hại.
Trong phòng, mấy cô gái khác đều đang cố gắng an ủi cô ấy.
Nhưng cô gái bị thương kia vẫn run rẩy toàn thân, hai hàng nước mắt chảy xuống từ hai mắt, trong mắt cô đầy hoảng sợ và lo lắng.
Cô giống như một đứa trẻ bất lực nằm co ro lại một chỗ.
Người đàn ông thấy cảnh này, tâm thần khẽ rung lên.
- Làm ơn hãy chăm sóc tốt cho đứa bé này, giúp nàng sớm ngày trừ đi bóng ma tâm lý trong lòng.
- Đều là việc tốt do đồ đệ súc sinh của ông làm đấy.
Mai Doãn Tuyết tức giận bất bình lên tiếng.
Vẻ mặt trung niên lộ vẻ xấu hổ.
Ông ta chần chờ một chút, rồi trên tay xuất hiện hai cái pháp ấn không biết làm từ vật liệu gì:
- Đây là Long Hổ Pháp Ấn của Long Hổ Sơn chúng tôi, vào những lúc quyết định có thể cứu người một mạng.
Diệp Hạo đưa tay nhận lấy, sau đó trung niên kia vội vã rời đi, ông ta không còn mặt mũi đứng ở đây nữa.
Mai Doãn Tuyết lườm Diệp Hạo một cái, rồi nói:
- Tôi phối hợp cũng coi như không tệ hả?
- Nói gì vậy?
Diệp Hạo lộ vẻ mờ mịt.
- Cậu đánh chủ ý lên Tống Trung Bình làm như tôi không nhìn ra vậy?
Mai Doãn Tuyết trừng mắt nhìn hắn một cái.
Lúc này, hắn rất không ý tứ nói:
- Mắt của tỷ tỷ cô sáng như đuốc nha.
- Được rồi, cậu định giải quyết chuyện cô gái kia như thế nào?
- Bóng ma tâm lý của cô ấy quá nặng, tôi nghĩ nên xóa đi đoạn trí nhớ này của cô ấy thì hơn.
Diệp Hạo suy nghĩ một chút rồi đề nghị.
- Thân thể của cô ấy bị thương, nên xin cô hãy chữa trị giúp cô ấy một chút.
- Tôi cũng nghĩ tốt nhất nên xóa đi đoạn trí nhớ này của cô ta, nếu không sợ rằng sẽ có lời đàm tiếu.
- Ừm.
Doãn Tuyết xuất thủ, rất nhanh sau đó những đoạn trí nhớ trong thời gian này đã bị xóa đi. Sau đó, Mai Doãn Tuyết chữa trị các vết thương trên cơ thể của nữ tử bị hại kia luôn.
- Yêu quái xuất hiện tại Ma Đô ngày càng nhiều. Vì vậy, trong khoảng thời gian này tôi nghĩ cậu nên chú ý tăng tu vi mình lên đi.
Mai Doãn Tuyết làm xong những việc này, trầm giọng nói.
- Tôi hiểu rồi.
Diệp Hạo gật đầu.
Chuyện ngày hôm nay làm cho Diệp Hạo hết sức tức giận.
Nếu hắn có thực lực mạnh, ai có thể dám làm loạn được chứ.
Diệp Hạo dặn dò Trương Kình Tùng một số việc, sau đó đi đến cục Linh Dị.
- Hiểu Minh, anh có tin tức gì về tu sĩ Tà Đạo không?
- Có nè.
- Anh nói tin tức đó cho tôi biết với.
- Cậu muốn tin tức này làm gì?
- Đương nhiên đi giết hết bọn chúng chứ làm gì.
- Chuyện này quá nguy hiểm.
- Tôi nhất định sẽ có cừng mực.
Hiểu Minh suy nghĩ một chút rồi đáp:
- Được rồi.
Hiện tại, Diệp Hạo đã tìm được một cách nhanh chóng tăng tu vi, vì vậy hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần - )
…
Một lão già còng lưng đang chống gậy đi tập tễnh trên đường phố đông người.
Nhưng, lúc hắn chuẩn bị nhặt ên một chai nước lên thì bỗng có một cái chân đạp lên bình nước kia.
Con ngươi lão già đục ngầu nhìn Diệp Hạo một cái, lão yên lặng đi vòng qua Diệp Hạo, không muốn đôi co chuyện này.
- Thanh Đà, ông muốn đi đâu?
Ông lão lưng còng nghe được có người gọi tên mình hơi bất ngờ nhưng vẫn bình tỉnh hỏi.
- Cậu là ai?
- Một đường đi này của ông đã giết không ít ấu nữ* đi?
**Trẻ sơ sinh là con gái.
Diệp Hạo nhìn chằm chằm ông lão lưng còng, trong mắt lóe ra hàn quang.
- Ông…
Lúc nghe được thanh niên này nói vậy, Thanh Đà sao còn không biết mình đã bị Tông Môn Chính Đạo để mắt tới.
Lúc hắn đang chuẩn bị bỏ trốn, thần niệm Diệp Hạo vô tình đánh thẳng xuống. Diệp Hạo bước chân vào Phân Thân Cảnh, thần niệm của hắn đã tăng lên gấp mười lần. Nói cách khác, bây giờ phạm vi thần niệm hắn có thể bao phủ lên đến hai ngàn mét.
Thanh Đà có tu vi Luyện Hồn Cảnh tầng ba, hắn đâu thể chống lại thần niệm của Diệp Hạo? Còn nữa, thần niệm Diệp Hạo đã cực kỳ cô đọng, cho dù Phân Thân Cảnh tầng hai cũng chưa chắc có thể chống lại.
Nghiền ép!
Không có bất ngờ!
Thần niệm Diệp Hạo dễ dàng đánh xuyên qua tầng phòng ngự của Thanh Đà, liên tiếp đánh vào thức hải ông ta.
Toàn thân lão ta chấn động.
Lúc hắn sắp ngã xuống, Diệp Hạo nhanh chóng đi tới đỡ hắn dậy. Sau đó, sắc mặt Diệp Hạo không đổi dìu hắn đi vào trong một cái hẻm không người. Khi đến hẻm nhỏ, Diệp Hạo sử dụng Thuật Độn Thổ, lập tức, bóng dáng hai người biến mất không thấy gì nữa.
Bên trong một không gian cách mặt đất mấy chục mét, Diệp Hạo lấy tay đặt lên ngực ngay trái tim Thanh Đà. Sau đó, hắn vận chuyển Vạn Thọ Quyết hấp thu năng lương sinh mệnh của ông ta.
- Pháp thuật tà đạo gì đây?
Thanh Đà chỉ bị trọng thương không cử động được, nhưng không có nghĩa ông ta không thể mở miệng nói chuyện.
Diệp Hạo không trả lời, hắn không ngừng tiếp tục vận chuyển Vạn Thọ Quyết. Cơ thể Thanh Đà nhanh chóng biến thành một bộ xương khô.
Sau khi Diệp Hạo hấp thu hết huyết nhục toàn thân của Thanh Đà rồi chuyển hóa nó thành năng lượng của mình, hắn cảm thấy tu vi bản thân đã sắp đạt đến giới hạn.
Đùng một tiếng, chân nguyên trong cơ thể Diệp Hạo phá vỡ Khiếu Huyệt, tu vi của hắn tăng lên với tốc độ chóng mặt.
Phân Thân Cảnh tầng hai.
Sau khi gia tăng tu vi, Diệp Hạo cảm thấy thực lực bản thân tăng lên không ít, phất tay một cái cũng tràn đầy lực lượng.
- Loại cảm giác này thật tuyệt vời.
Diệp Hạo nói xong, trong mắt lộ ra sự khác máu.
Lúc này, Long Châu nhẹ nhàng chấn động, sự khác máu trong mắt hắn lập tức biến mất.
Nghĩ đến một màn vừa rồi, sắc mặt Diệp Hạo không khỏi thay đổi.
Nhập ma!
Bản thân mình vừa rồi suýt chút nữa đã nhập ma.
Diệp Hạo suy nghĩ một chút đã hiểu được nguyên nhân.
Bởi vì thực lực bản thân tăng lên quá nhanh đẫn đến việc tâm cảnh không ổn định, còn có bản thân mình đang quá cố chấp tăng tu vi.
Điều này vi phạm đạo pháp tự nhiên.
Nghĩ thông suốt điều này xong, tâm cảnh Diệp Hạo bắt đầu thay đổi.
Hắn không còn chấp nhất tăng tu vi nữa.
Hắn buông xuống!
Hai chữ buông xuống nghe thì đơn giản, nhưng có mấy người làm được?
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần - )
…
Hôm nay, một tin tức xuất hiện trên internet làm cư dân mạng cả nước sôi trào.
Ko Mitsutu, cao thủ cờ vây J Quốc tuyên bố J Quốc bọn họ mới là chính đạo trong cờ vây.
Bọn chúng rõ ràng đã quên nguồn gốc của môn này rồi a! Người Trung Quốc sao có thể đồng ý chứ?
Trong lúc nhất thời, Đại Sư giới Cờ Vây nhao nhao phát biểu khiển trách Ko Mitsuru nói nhăng nói cuội, tự do ngôn luận quá đáng.
Đối với sự lên án của trăm vị đại sư, Ko Mitsuru tuyên bố mấy ngày nữa sẽ sang Trung Quốc thăm hỏi các Đại Sư ở đây.
Chữ thăm hỏi để trong ngoặc kép a.
Đây là trực diện khiêu chiến a?
Một người khiên chiến cả một quốc gia.
Phách lối cỡ nào chứ!