Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------------------
Diện do tâm sinh.
Câu nói này không phải không có đạo lý.
Băng Hạ nhìn qua đã ý thức bọn này chẳng phải dạng tốt lành gì.
Mà hành động của đám trung niên này đã xác nhận suy nghĩ của cô.
Người đối mặt với nguy cơ, không thể kháng cự thì chỉ có thể chạy trốn.
Đường xuống núi đã gẫy, vậy chỉ có thể hướng lên trên mà chạy.
Nhưng vấn đề lại hiện ra, chạy lên đỉnh núi xong rồi làm gì nữa?
Bất quá vào tình thế như thế này, còn ai nghĩ được đến chuyện đó, mà có nghĩ đến cũng làm được gì, chạy đã rồi tính sau
Đến chậm hơn mấy giây cũng đỡ hơn so với việc bị làm thịt ngay tức khắc như thế này.
Nhưng bỗng nhiên, “bịch” một tiếng một, tên trung niên vừa tiến lên cảm thấy lúc phủ ngũ tạng bản thân đã bị trọng thương, không khỏi phun một ngụm máu ra ngoài.
Băng Hạ vẫn còn rất hoảng sợ.
Diệp Hạo đưa tay muốn kéo lấy Băng Hạ lại nhưng cô run rẫy rồi vung tay đẩy hắn ra.
Diệp Hạo cô gắng để cho cô ta bình tĩnh lại một chút rồi trầm giọng nói.
- Là tôi đay.
Tiêu cự trong mắt dần khôi phục, cô mới nhìn rõ người trước mắt, rồi thốt lên.
- Là anh?
Băng Hạ nói ra câu này mới chú ý đến đám trung niên đang chạy đến chỗ bọn họ.
- Chạy mau.
Cô vừa nói vừa đứng lên, nhưng vừa mới đứng dậy thì áo T-Shirt đang mặc trên người đã trượt xuống, cô kinh hô một tiếng thì cùng lúc đó, một cái áo khoác được phủ lên người mình.
- Không có chuyện gì, có tôi ở đây rồi.
Diệp Hạo nói khẽ.
- Tiểu tử, mày dám đánh anh em tao, chịu chết đi.
Một trung niên hướng một quyền về phía đầu Diệp Hạo, mà Diệp Hạo nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái rồi vươn tay ra bóp lên nắm đấm đối phương, âm thanh của một thứ gì đó vỡ nát vang lên, trung niên kia thì gào thét thê thảm, định thối lui.
Nhưng Diệp Hạo thế nào chứ, hắn tùy ý vung một cước đá tên này văng ra xa vài mét bên ngoài.
Sắc mặt đám đồng bọn của trung niên này không khỏi thay đổi, bới vì năm ngón tay của tên này đã bị bóp gãy, lờ mờ có thể thấy một bãi huyết nhục đang vặn vẹo.
Lực bàn tay phải lớn tới mức nào mới có thể làm được như vậy chứ.
Đám người sợ vỡ cả mật.
Băng Hạ cũng nhìn thấy hết mọi chuyện, lúc này cô mới thở phào một hơi.
- Mấy người không chuẩn bị vì anh em mình mà báo thù sao?
Diệp Hạo khẽ mỉm cười hỏi đám người trước mặt.
- Tụi tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, tôi là Hứa lão đại của đám người này, ở chỗ này hướng cậu xin lỗi.
Một trung niên chắp tay hướng Diệp Hạo nói.
- Sau đó thì sao?
Diệp Hạo hỏi tiếp.
- Hai người anh em của chúng tao bị mày đả thương còn chưa đủ nữa hả?
Một tên khác tức giận quát lớn.
- Cưỡng gian, loại tội này cũng phải bốc lịch vài cuốn nha!
Diệp Hạo nhàn nhạt nói ra.
- Người anh em, chuyện gì cũng không nên ép nhau quá.
Tên trung niên đứng đầu nói.
- Tao biết công phu của mày không tệ, nhưng công phu cũng không phải tất cả, tất cả chúng tao ở đây đều có chút Thế Lực, dù có vào cục cảnh sát thì cũng sẽ nhanh chóng được phóng thích mà thôi.
- Thứ nhất mấy người sẽ vào cục cảnh sát, thứ hai sau khi mấy người vào đó rồi thì đừng mơ tưởng mà đi ra được.
Diệp Hạo nhìn tên trung niên này nói.
- Bởi vì tôi cũng có Thế Lực của riêng mình.
Lời Diệp Hạo vừa nói làm sắc mặt đám trung niên trở nên khó coi.
- Lão đại, thân phận của thằng này rất không đơn giản.
- Lão đại mau sớm ra quyết định đi.
- Giết.
Trung niên đầu lĩnh suy nghĩ một chút rồi rút một thanh mã tấu ra, sau đó lao lên theo sau hắn là ba tên khác.
Trái tim của Băng Hạ lúc này nhấc lên.
- Chỉ là một đám lâu la mà thôi, chuyện dễ như trờ bàn tay vậy.
Diệp Hạo nói rồi hướng vỗ xuống đầu của một trung niên trong đám.
Loại phương thức công kích này rất nguy hiểm.
Nhưng ai bảo tốc độ Diệp Hạo quá nhanh làm chi.
Tên đi đầu chỉ cảm thấy đầu bị chấn động một cái, hai gối không tự chủ quỳ xuống mặt đất, sau đó Diệp Hạo nhấc gối đá vào đầu hắn, tên này bay ra phía sau vài chục mét.
Tốc độ nhanh đến mức cực hạn thì đến mức như thế nào?
Băng Hạ chỉ cảm thấy bốn người trung niên ngay lập tức bị Diệp Hạo đánh bay.
Nhìn bốn tên này kêu la thảm thiết trước mặt, Diệp Hạo không khỏi cười nói.
- Cô không muốn báo cảnh sát hả?
- A…
Băng Hạ lúc này như mới tỉnh lại từ trong mộng, cô vội vàng bấm điện thoại báo cảnh sát.
Mà lúc Băng Hạ gọi điện thoại, Diệp Hạo phát ra một tin tức cho Thủ Phụ.
Dãy số của Thủ Phụ không phải ai cũng có tư cách để có được, Thủ Phụ sau khi nhận được tin thì trực tiếp liên lạc với Thủ Trưởng Nhất Hào tỉnh Hải Nam, Thủ Trưởng Nhất Hào lúc này biểu thị ý kiến sẽ dốc hết toàn lực để giải quyết việc này.
Thủ Phụ sở dĩ coi trọng Diệp Hạo cũng vì một cái báo cáo của Cục Linh Dị.
Ngoài ra còn có một ít Tán Tu phục vụ cho Chính Phủ, nên Tu Đạo Giới phát sinh chuyện gì, bọn họ đều rõ ràng, nên ông mới biết được mặt cường hãn của Diệp Hạo.
Nếu có thể duy trì một mối quan hệ tốt đẹp cùng Diệp Hạo, chính quyền sẽ không sợ bất cứ đe dọa nào.
Cảnh sát tại phụ cận Ngọc Sơn nửa đường chạy đến, bọn họ nhận được lệnh ở nguyên tại chỗ chờ khẩu vụ, giây lát sau những cảnh sát này thấy một lượng lớn cảnh sát được võ trang điều khiên trực thăng xuất hiện.
Bộ đội khống chế đám trung niên này sau đó người đứng đầu phòng công an Tỉnh Hải Nam đi tới trước mặt Diệp Hạo.
- Các cậu không có chuyện gì chứ?
- Không có chuyện gì.
Diệp Hạo trả lời.
- Bản án lần này tôi sẽ tự mình đốc thúc.
Diệp Hạo lập tức hiểu được ý tứ của ông ta.
Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.
- Cảm ơn.
- Chuyện này cũng do tôi một phần tất trách, tôi sẽ lập tức tính số với đám cảnh sát ở đây.
Người cảnh sát này trầm giọng nói.
Diệp Hạo lúc này lên tiếng.
- Nơi này không còn chuyện của chúng tôi phải không?
- Không còn nữa.
Người cảnh sát này vội vàng đáp.
Diệp Hạo đưa Băng Hạ đi xuống núi.
Băng Hạ bây giờ còn chưa hoàn hồn lại.
- Bọn người kia sẽ bị pháp luật chế tài sao?
- Khẳng định.
- Anh đến cùng là ai?
- Tôi nói rồi mà, trong nhà có một chút Thế Lực.
- Tôi cảm thấy trông anh hơi quen quen…
- Tôi vẫn luôn tin tưởng trên đời này luôn có hai người giống nhau như đúc, nên việc cô cảm thấy tôi quen thuộc cũng hoàn toàn bình thường thôi.
Diệp Hạo cười nói.