Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------------------
- May mà thuốc ông đang Trung Hoa, nếu mà ông hút Gấu trúc nhỏ, chắc đã cao ngạo lên đến tận trời mất.
Lúc này, Diệp Hạo thản nhiên nhìn trung niên kia, nói.
- Tôi không có tư cách hút Gấu trúc nhỏ, nhưng một ngày hai gói Trung Hoa thì không thành vấn đề.
Trung niên kia cao ngạo nói.
Diệp Hạo cười cười rồi lấy một gói thuốc lá trong túi áo ra, xé một lỗ trên đó.
- Nếu ông đã biết rõ mình không có tư cách hút thì ngậm miệng của mình lại đi.
Diệp Hạo vừa nói vừa đưa một điếu thuốc cho Diệp Chí Quốc:
- Cha nếm thử điếu thuốc này xem.
Trung niên kia nhìn gói thuốc lá trong tay Diệp Hạo.
Sau đó, ông lập tức giật mình.
Bởi vì gói thuốc đó có hiệu Gấu trúc nhỏ.
Bên trên còn có hai dấu khắc nổi rất rõ ràng.
Nội Cung!
- Cậu… Cậu…
Trung niên kinh ngạc chỉ vào Diệp Hạo:
- Sao cậu lại có thể có Gấu trúc nhỏ?
- Dế nhũi.
Diệp Hạo không khách khí nói.
Trung niên kia đứng im nhìn bóng lưng Diệp Hạo rời đi mà không dám nói câu nào.
Ông ta rất rõ ràng, nếu không có cấp bậc nhất định sẽ không có tư cách lấy được loại thuốc lá này.
Diệp Hạo có Gấu trúc nhỏ chứng tỏ hắn có bạn bè cấp bậc này.
Diệp Chí Quốc không nói gì với người hàng xóm này nữa mà cũng quay người rời đi.
Tục ngữ nói “Họ hàng xa không bằng láng giềng gần”.
Nhưng đối với thành thị, những quan hệ hàng xóm như thế này không còn quan trọng nữa.
Nhìn thuận mắt thì hỏi thăm một tiếng, ngứa mắt thì không cần để ý.
Chỉ đơn giản như vậy thôi.
Trung niên này cũng không phải loại người tốt lành gì, Diệp Chí Quốc còn không thèm để ý loại người này.
Ông nhanh chóng đuổi kịp Diệp Hạo:
- Tiểu tử con làm sao có được Gấu trúc nhỏ vậy?
- Cha nói gói thuốc này sao?
Diệp Hạo nói xong cầm gói thuốc lá ra.
Đợi Diệp Chí Quốc thấy gói thuốc lá trong tay Diệp Hạo.
- Đây không phải thuốc Hoàng Hạc Lâu của cha sao?
- Đúng vậy a.
- Vừa rồi con không phải lấy ra Gấu Trúc Nhỏ à?
- Chỉ là một thủ thuật che mắt mà thôi.
- Thủ thuật che mắt?
Diệp Chí Quốc chỉ nghi ngờ nhìn Diệp Hạo một cái rồi không tiếp tục hỏi nữa.
Ông ta không biết điều đó do Diệp Hạo thi triển Thần Thông Thiên Biến Vạn Hóa.
Đợi đến khi nhóm người Đường Đường đốt hết pháo hoa, một nhà họ trở lại phòng khách.
- Mọi người đều nghỉ ngơi đi.
Diệp Chí Quốc ra bộ dáng chủ nhà lên tiếng nói.
Đám người Diệp Hạo ai về phòng nấy.
Khi vào phòng, Diệp Hạo thay đổi một bộ đồ ngủ mềm mại, hắn thay quần áo xong Đường Phiên Phiên cũng đánh răng xong.
- Sao em không dùng đồ trang điểm?
Diệp Hạo nhìn Đường Phiên Phiên kinh ngạc hỏi.
- Bởi vì em phát hiện, với việc tu vi càng tăng, da em ngày càng đẹp ra.
Đường Phiên Phiên nói khẽ.
- Cái này cũng đúng, anh cảm thấy da em mềm mại hơn trước kia nhiều.
- Trước kia chẳng lẽ không mềm mịn hả?
- Cái này… Em không cảm thấy bây giờ em còn trẻ hơn lúc trước à?
Diệp Hạo đánh trống lảng.
Đường Phiên Phiên vội chạy đến trước tấm gương lớn trên tường cẩn thận nhìn mình một vòng:
- Đúng thật vậy nha!
Chợt cô nghĩ tới một vấn đề:
- Có phải chị Tiểu Ngư cũng như vậy, tướng mạo vĩnh viễn không thay đổi?
- Ừm.
- Em có thể giống chị Tiểu Ngư như vậy không?
- Có thể chứ.
Diệp Hạo cười nói:
- Với Linh căn của em thì không bao lâu nữa sẽ đạt đến Nguyên Anh Cảnh, khi em đạt đến tu vi này, trướng mạo sẽ không thay đổi nữa.
- Nguyên Anh Cảnh?
Đường Phiên Phiên suy nghĩ một chút nói:
- Còn rất lâu mới đến được mà?
- Đồ ngốc, tốc độ lão hóa của em chậm hơn người bình thường mười lần, cho dù mười năm nữa em có thể đến Nguyên Anh Cảnh thì cũng giống như người bình thường trải qua một năm, nữa năm mà thôi.
Diệp Hạo cười nói với Đường Phiên Phiên.
- Nếu vậy thì em yên tâm rồi.
Cô thở dài một hơi.
Không một cô gái nào lại không quan tâm tướng mạo của mình.
Dù một bông hoa xinh đẹp như Đường Phiên Phiên cũng để ý.
- Anh đi đánh răng đã.
Diệp Hạo đi vào phòng vệ sinh.
Thật ra, Diệp Hạo cho dù không đánh răng thì cũng sẽ không bị hôi miệng, chẳng qua đây là thói quen từ nhỏ của hắn, mà hắn cũng không muốn thay đổi thói quen này.
Đến khi Diệp Hạo ra khỏi nhà vệ sinh đã thấy Đường Phiên Phiên đang lấy quần áo trong vali ra treo vào tủ quần áo.
Diệp Hạo nằm lên giường lấy điện thoại di động ra xem tin tức Giang Nam.
Đường Phiên Phiên cất quần áo xong thay một cái áo ngủ, sau đó, cô như một con mèo nhỏ nằm gối lên người Diệp Hạo.
Diệp Hạo lơ đãng thoáng nhìn qua điện thoại trong tay Đường Phiên Phiên hỏi:
- Em đang xem bài viết à?
- Dạ, em đang đọc bài viết trên các diễn đàn của anh.
- Em xem cái này làm gì?
- Anh không biết đâu, bài viết về anh xếp đầu các bảng xếp hạng đó.
Đường Phiên Phiên cười nói:
- Bài viết được nhiều người quan tâm nhất trên Baidu là của anh đấy.
- Cái này… được rồi.
- Còn có em chính là người quản lý bài viết này.
- Người quản lý à?
- Dạ, làm như vậy em có thể trực tiếp xóa bỏ bài viết của những người muốn công kích anh.
- Còn có người dám công kích anh à?
- Trên Internet không bao giờ thiếu một loại người.
- Loại người gì?
- Anh hùng bàn phím a.
- Hình như đúng là vậy.
Diệp Hạo nhớ tới một câu nói rất đúng.
Một người bình thường thì không dám mở miệng nói chuyên nhưng trên Internet thì lại hộ to muốn tiêu diệt J Quốc.
- Nghiên qua, chụp hình một cái đi.
Đường Phiên Phiên nói.
Diệp Hạo nghiên qua, sau đó Đường Phiên Phiên mở điện thoại ra chụp ảnh.
Răng rắc!
Cô nhìn bức ảnh sau đó chu mỏ nói:
- Bức này không đẹp, chụp lại.
Cô chụp liên tiếp mười mấy tấm sau đó mới coi như ổn.
- Bức này thật đẹp.
- Em vui vẻ là được rồi.
Đường Phiên Phiên quay mặt lại hỏi:
- Anh thấy nếu em đăng bức ảnh này lên thành bài viết thì sẽ như thế nào?
- Anh cảm thấy rất tốt.
Diệp Hạo nói.
- Tại sao?
- Làm vậy sẽ giảm đi chút ít ý nghĩ xấu của một số cô gái trẻ.
- Anh có biết có rất nhiều cô gái trẻ đẹp có tình ý với anh không?
- Thế những cô gái này có xinh đẹp bằng em không?
Diệp Hạo nói xong, tay hắn từ cố áo Đường Phiên Phiên lần mò xuống dưới, sau đó, Đường Phiên Phiên mặt đỏ lên ưm một tiếng.
- Anh là đồ bại hoại.
- Ai bảo em nhàn rỗi không có việc gì lại chọc anh.
Diệp Hạo sờ một cái đã không muốn buông ra.
Vòng một của Đường Phiên Phiên vốn đã không nhỏ, mà dưới bàn tay của Diệp Hạo xoa bóp thì càng trở nên lớn hơn.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần - )
…
Buổi sáng ngày thứ hai, Diệp Hạo và Đường Phiên Phiên vừa mới ra khỏi phòng ngủ đã thấy Thanh Thanh, Đường Đường, Mặc Mặc ba nữ xếp thành một hàng ngang cung kính hướng hắn và Đường Phiên Phiên chúc tết.
- Năm mới vui vẻ.
- Năm mới vui vẻ.
- Năm mới vui vẻ.
Diệp Hạo còn đang định nói gì thì Đường Đường đã chìa hai tay ra trước:
- Công tử, tiểu thư, lì xì, lì xì, lì xì năm mới.
Lúc Diệp Hạo còn đang sững sờ, Đường Phiên Phiên mỉm cười, lấy trong túi ra ba bao lì xì.
Mội bao lì xì đều phồng lên.
Đường Đường cười hì hì mở ra.
- Wow, thật nhiều nha.
- Có thể đi mua kẹo ăn rồi.
Diệp Hạo cười nói đùa.
- Công tử, lì xì của người đâu?
Đường Đường chìa tay về Diệp Hạo nói.
- Cô muốn cái gì?
Diệp Hạo nói.
- Em muốn cái gì công tử cũng sẽ cho sao?
Đường Đường trừng to hai mắt nói.