Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------------------
Lúc đám người Diệp Chí Quốc lên đến lầu hai đã thấy một con chim cánh cụt dễ thương trốn trong gốc run lẩy bẩy mà nhìn đám người vây xem mình.
- Thật đúng là chim cánh cụt.
Diệp Chính Mậu kinh ngạc thốt lên.
- Đây là chim cánh cụt của tôi.
Đường Đường nói xong chạy đến bên chim cánh cụt, mặt nghiêm túc quát lên.
Nhìn bộ dáng của cô bé như sợ người khác đoạt chim cánh cụt của nàng vậy.
- Không người nào đoạt chim cánh cụt của em đâu.
Diệp Hạo nhìn hình dáng Đường Đường tức cười nói.
- Các người hù dọa chim cánh cụt của tôi rồi.
Đường Đường nhìn chim cánh cụt một chút rồi nói.
- Chúng ta đều ra ngoài đi.
Diệp Hạo lúc này lên tiếng.
Mấy người Diệp Chí Quốc đành đi xuống lầu.
- Diệp Hạo, con chim cánh cụt này ở nhà cậu không vấn đề chứ?
Lam Thanh Thanh lo lắng hỏi.
- Tôi thấy nhà cậu còn mở lò sưởi đây này.
- Sẽ không sao đâu.
Diệp Hạo lắc lắc đầu.
- Không cần lo lắng, chuyện vừa nãy cô nói đến đâu rồi?
- Lần này tôi tới Đại Lục vì muốn cùng người phụ trách Bảo Bảo Phó nói vài vấn đề, đến lúc đó bất luận mua sắm thẻ đánh bạc hay các quán bar đều có thể dùng “Bảo Bảo Phó”.
- “Bảo Bảo Phó?
Trên mặt Diệp Hạo lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
- Thế nào?
Lam Thanh Thanh nghi ngờ hỏi.
- “Bảo Bảo Phó” cũng phát triển đến MaCao rồi à?
Diệp Hạo hỏi lại.
- “Bảo Bảo Phó” càng tiện lợi và mau lẹ hơn so với ngân hàng, điều trọng yếu nhất là tính an toàn rất cao, thời gian dài như vậy cũng không có phát sinh trộm cướp lần nào.
Lam Thanh Thanh nghiêm túc nói.
- Tôi thấy ngày càng có nhiều người muốn hợp tác, nếu tôi không làm, tiền của tôi sẽ chuyển qua cho người ta mất.
- Hợp tác với Macao không đơn giản thế đâu.
Lúc này, Đường Phiên Phiên mở miệng nói.
- Bởi vì cái này dính đến nghiệp vụ ngoại giao, bên Macao chắc rất khó đồng ý.
- Đúng như thế.
Lam Thanh Thanh trầm giọng đồng ý.
- Nếu không có sự đồng ý của chình quyền, sinh ý của chúng ta rất khó làm, thương đoàn cũng đã phái đặc sứ thỉnh cầu hợp tác về vấn đề Bảo Bảo Phó, tôi nghĩ không bao lâu nữa, cấp trên sẽ phê chuẩn chuyện này.
- Đây là xu thế tất yếu, bên trên sẽ không ngăn cản đâu.
Đường Phiên Phiên nhẹ giọng nói.
- Bộ công thương cũng đã hạ một đều luật về chuyện này rồi, ngân hàng sẽ đẩy hướng qua Hồng Kông trong vòng 15 ngày.
- Nếu đẩy hướng đi Hồng Kông, Macao sẽ có không vấn đề.
Lam Thanh Thanh nói đến đây đột nhiên ý thức được cái gì.
- Tại sao tôi không biết Bộ công thương đã ra điều luật này?
- Bởi vì điều luật này do Bộ Công Thương trực tiếp phát cho “Bảo Bảo Phó”, cô không biết cũng hợp tình hợp lí.
- Cô như vậy làm sao biết rõ?
- Bởi vì tôi là CEO của “Bảo Bảo Phó” mà.
- A!
Lam Thanh Thanh đứng hình.
Dù thế nào cô cũng không ngờ Đường Phiên Phiên lại là CEO của “Bảo Bảo Phó.”
- Nếu nói vậy công ty Internet cũng do cô thành lập.
- Đúng vậy.
- Phiên Phiên, cô có biết hay không mình đã cải biến thế giới đó.
Lam Thanh Thanh bình phục một chút mới trầm giọng nói.
- Bản thân muốn làm nên thế thôi.
Đường Phiên Phiên nhẹ giọng đáp lời.
- Vậy chúng ta nói tiếp vấn đề lúc nãy.
Lam Thanh Thanh lúc này nói.
- Tốt thôi.
Đường Phiên Phiên và Lam Thanh Thanh nói chuyện làm ăn, Diệp Hạo cũng đứng dậy rời đi.
Đứng trước cửa phòng Đường Đường, Diệp Hạo thấy cô bé đang ngồi xổm trước mặt chim cánh cụt rồi nói chuyện với nó.
- Ngoan, tỷ tỷ kẻ chuyện cổ tích cho em nghe, chịu không?
- Từ rất lâu có một nàng Công Chúa Bạch Tuyết, có một lần cô bị lạc đường trong rừng, đang lúc cô cùng đường mạt lộ nàng gặp được bảy chú lùn nhỏ - - Diệp Hạo nghe Đường Đường kể chuyện cổ tích mà sắc mặt đen lại.
Thể loại truyện cổ tích gì đây trời?
Mà lúc Đường Đường đang kể chuyện, đột nhiên phát hiện chim cánh chụt mình hóa thành một chùm thanh quang lóe lên rồi chạy ra gian phòng vào trong tay Diệp Hạo.
Đường Đường chạy ra ngoài thấy Diệp Hạo đứng trước cửa.
- Công Tử, chim cánh cụt của em đâu?
- Em có biết, duy trì hình dạng chim cánh cụt như thế sẽ làm tôi tiêu hao hết Chân Nguyên hay không? Thi triển Thiên Biến Vạn Hóa rất tiêu hao Chân Nguyên, Diệp Hạo kiên trì đến hiện tại đã là cục hạn.
- Thế nhưng em muốn chơi với nó…
Đường Đường vuốt góc áo, đáng thương nói.
- Con chim cánh chụt kia dù thế nào cũng là giả.
Diệp Hạo giúp Đường Đường chỉnh lí quần áo lộn xộn nói tiếp.
- Nếu em thích chim cánh cụt như vậy, tôi sẽ dẫn em đi Nam Cực.
- Cậu không lừa em chứ?
- Tôi chưa bao giờ lừa qua em chưa?
- Em biết Công Tử tốt nhất.
Đường Đường nói xong hôn trên mặt Diệp Hạo một cái sau đó lập tức chạy trốn.
Diệp Hạo không khỏi đứng hình.
Mình bị tiểu Loli hôn.
Bất quá loại này cảm giác thật sảng khoái!
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần - )
…
Trương Lan đã dậy từ rất sớm.
Sau khi thức dậy, nàng lấy hết toàn bộ quần áo của mình ra.
Trương Lan chọn một lúc lâu mới chọn được bộ mình cảm thấy thuận mắt nhất, tiếp đó cô ngồi vào trước gương rồi trang điểm cho mình làm sao thật trang nhã, khi làm xong hết mọi thứ cũng đã gần một tiếng đồng hồ.
Trương Lan nhìn đồng hồ một cái vội vàng đi đến nhà Diệp Hạo.
Trương Lan nghĩ hôm nay sang chúc tết cha mẹ người thương.
Sau khi biết Đường Phiên Phiên tại nhà Diệp Hạo, cô cảm thấy nguy cơ nồng đậm.
Bởi vậy cô đi nhà Diệp Hạo chúc tết là một, hai là để tìm hiểu rõ tin tức này.
Trên đường, người đến người đi rất đông đúc.
Làm Trương Lan sốt ruột vì taxi trên đường không có bao nhiêu chiếc, cô đành phải vừa đi vừa tìm một chiếc taxi.
Lúc này, cô không thể dùng võ công, nhiều người như vậy chẳng lẽ mình đằng không phi hành?
Trương Lan cũng không muốn bản thân mình lên trang nhất các tờ báo đâu.
Còn nữa, Cục Võ Đạo không cho phép võ sĩ hiển lộ võ công bản thân trước mặt công chúng.
Trương Lan đang đi trên đường đột nhiên chú ý đến tòa nhà xa xa trước mặt bốc lên khói đặc cuồn cuộn.
- Cháy rồi.
Thấy thế, cô nhanh chóng chạy đến nơi đó, chạy đến phụ cận mới thấy lầu bốn một ngôi nhà bị cháy, một thiếu nữ hơn 20 tuổi bị một đám người lôi ra ngoài.
- Tôi muốn cứu con của tôi, con của tôi còn ở bên trong đó.
Thiếu nữ cố hết sức kêu gào.
- Cô hiện tại không thể đi vào, đi vào chết chắc đó.
- Đội cứu hỏa sẽ lập tức tới đây, con của có thể được cứu a.
- Chờ một chút.
- Cô hiện tại đi vào chỉ tự hi sinh oan uổng thôi.
Mọi người vừa lôi kéo cô gái vừa lên tiếng thuyết phục.
Trương Lan nghe thấy thế hơi trầm ngâm một chút rồi chạy về hướng căn phòng bị cháy.
- Là ai thế?
- Cô gái kia muốn tìm chết sao?
- Lửa lớn như vậy, người nào đi vào cũng không sống nổi đâu.
Mọi người đang vây xem cũng không biết khi Trương Lan xông vào biển lửa, cô đã đã phát động Chân Khí tạo thành một cái vòng bảo hộ bảo vệ toàn thân, dù nhiệt độ cao cũng không tạo thành bất cứ thương tổn nào cho cô cả.
Trương Lan tung một cước đạp cửa lớn, theo sau đó là khói đặc cuồn cuộn khói bốc ra kèm theo đừng đợt lửa nóng.
Cô không lo được cái khác, nhanh chóng đi vào trong phòng.
Đâu đâu cũng có lửa lớn.
Đây cũng là cảnh Trương Lan nhìn thấy.
Cũng may Trương Lan không phải người bình thường, nếu không đã không chịu được nhiệt độ cực cao trong này, nói chi việc chạy lung tung khắp nói tìm người.
Trương Lan rất nhanh đã tìm thấy một cô bé chừng 3 tuổi đã bị ngạt thở nằm bất động trong một góc.
Mà lúc Trương Lan chuẩn bị ôm cô bé ra ngoài, một đạo âm thanh trào phúng vang lên.
- Cô cảm thấy mình còn phải đi ra sao?