Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------------------
Hai Thái Thượng Trưởng Lão vội vàng xoa xoa đôi bàn tay.
Ai không muốn Nguyên Anh Quả chứ?
- Chắc hai vị biết Nguyên Anh Quả rất trân qu, phải không?
Nghe Diệp Hạo nói như vậy, ánh mắt hai vị Thái Thượng Trưởng Lão ảm đạm xuống.
Loại cấp bậc Linh Quả giống Nguyên Anh Quả nếu xuất hiện sẽ làm cho Tu Đạo Giới phát sinh gió tanh mưa máu.
Diệp Hạo có thể có mấy quả cơ chứ?
- Nhưng mà, hai vị có công rất lớn, về tình về lý đều phải cho mỗi người một quả.
Diệp Hạo nói xong đưa cho hai Trưởng lão mỗi người một Nguyên Anh Quả.
Nhị lão vội vàng cất kỹ chúng vào túi càn khôn của mình.
- Sau này, Thiếu Tông Chủ nói gì lão phu cũng sẽ nghe lời răm rắp.
- Sau này, Thiếu Tông Chủ bảo tôi làm gì tôi sẽ làm ngay lập tức.
Hai đại Thái Thượng Trưởng Lão bày tỏ thái độ nói.
Hai người này rõ ràng, bây giờ Diệp Hạo đã biểu hiện chiến lực cao hơn bọn họ, qua một năm nữa năm nữa bọn họ không biết còn xứng đi theo Diệp Hạo nữa không?
Diệp Hạo cười nói:
- Hai vị nếu muốn đột phá thì bây giờ có thể dùng luôn.
Hai vị Thái Thượng Trưởng Lão liếc nhau rồi không hẹn mà cùng lắc đầu.
Bọn họ đương nhiên rất muốn đột phá rồi.
Nhưng họ cũng rõ ràng đợi một lát nữa sẽ có một trận ác chiến, cho dù thế nào họ cũng phải bảo vệ chu toàn cho Diệp Hạo.
- Giúp tôi trợ giúp những đệ tử bị thương.
Diệp Hạo không cưỡng cầu chậm rãi nói.
Sau khi đến Y Dược Đường, Diệp Hạo lập tức nghe được tiếng kêu thảm của một Tu Sĩ.
Thấy vậy, Diệp Hạo ra lệnh cho Phân Thân tuần tra gần đó đi bắt một yêu thú.
- Thiếu Tông Chủ.
- Thiếu Tông Chủ.
- Thiếu Tông Chủ.
Những đệ tử bị thương này nhìn thấy Diệp Hạo từng người cung kính hô.
Nếu trước kia hình tượng Diệp Hạo còn chưa đi vào lòng người thì bây giờ, sau khi hắn cứu vớt tông môn, những tu sĩ này đã coi hắn như một vị thần.
- Hoàng Nhất, cảm giác sao rồi?
Ngực Hoàng Nhất bị đâm xuyên qua, máu tươi còn đang chảy ra ngoài.
Hoàng Nhất nhìn Diệp Hạo có chút phức tạp.
Nếu nói trước đó hắn còn tâm tư hơn thua với Diệp Hạo, vậy thì bây giờ hắn không còn một chút tâm tư này nữa.
Diệp Hạo đã bỏ hắn thật xa sau lưng.
Có thể nói, bây giờ, Diệp Hạo là cường giả số một của tông.
Bởi vì, tứ đại Thái Thượng Trưởng Lão của tông môn cao nhất chỉ có cảnh giới Nguyên Anh Tứ Chuyển.
- Còn tốt.
Hoàng Nhất cung kính trả lời.
Diệp Hạo vỗ vai hắn nói:
- Đợi cậu khỏi hẳn tôi sẽ cho cậu một phần đại lễ.
Hoàng Nhất lập tức kích động.
Trước đó, Hắc Môi tu vi còn thấp hơn bản thân, nhưng Diệp Hạo chỉ tùy tiên đã giúp cô ta vượt qua mình, chẳng lẽ Diệp Hạo định giúp bản thân tăng lên Kinh Đản Cảnh sao?
- Đa tạ Thiếu Tông Chủ.
Hoàng Nhất nghiêm mặt nói.
Diệp Hạo cười cười rồi đi an ủi từng người bị thương.
Không thể không nói, hành động lần này của Diệp Hạo lấy được rất nhiều hảo cảm của các đệ tử ở đây.
Sau khi đi một vòng, hai phân thân của Diệp Hạo dẫn hai con yêu thú đến Y Dược Đường.
Diệp Hạo liếc qua.
Hai yêu thú này, một con Ích Cốc Cảnh, một con Phân Thân Cảnh.
- Cũng tạm đủ rồi.
Diệp Hạo chậm rãi nói ra.
Diệp Hạo thi triển một Ấn Quyết, sau đó hai yêu thú bị khô héo mắt thường cũng thấy được, từng đạo huyết khí biến thành mấy chục đạo năng lượng phân biệt tiến vào trong cơ thể đám người Hoàng Nhất. Lúc này, thương thế của họ hồi phục với tốc độ cực nhanh.
Vạn Thọ Quyết quả thật rất khủng bố.
Thi triển xong, cả tinh hoa trong xương cốt hai yêu thú này bị thôn phệ không còn chút gì nữa.
Những tu sĩ bị thương cũng hồi phục tám chín phần mười.
Hoàng Nhất đứng lên, kiểm tra sơ qua cơ thể rồi vui mừng nói:
- Thiếu Tông Chủ, tôi khỏe rồi.
- Ừm.
Diệp Hạo đang định rời đi.
- Thiếu Tông Chủ.
Hoàng Nhất vội vàng hô.
- Chuyện gì?
Diệp Hạo giật mình hỏi.
- Lúc nãy ngài… ngài không phải nói muốn cho tôi một phần đại lễ sao?
Hoàng Nhất nói.
- Cậu khỏi rồi à?
- Cũng đã khỏi rồi.
Hoàng Nhất vội nói.
Diệp Hạo cười cười rồi ném cho Hoàng Nhất một viên Huyết Đan Ích Cốc Cảnh.
- Đây là cái gì?
Hoàng Nhất vuốt vuốt Huyết Đan, hắn cảm nhận được năng lượng tinh thuần trong đó.
- Huyết Đan, sau khi nuốt vào có thể tăng lên tu vi.
Diệp Hạo nhìn Hoàng Nhất nói:
- Nếu không đủ cậu đột phá đến Kim Đan Cảnh thì lại tới tìm tôi, tóm lại, tôi nhất định sẽ đưa cậu đến Kim Đan Cảnh.
- Cảm ơn Thiếu Tông Chủ.
Hoàng Nhất vui mừng thốt lên.
Những Tu sĩ khác thấy như vậy cũng xông tới.
- Thiếu Tông chủ.
- Thiếu Tông Chủ, tôi cũng bị thương.
- Thiếu Tông Chủ, cậu không thể bên nặng bên nhẹ được a.
Võ Đào nhìn thấy những đệ tử này không hiểu quy củ trầm mặt quát:
- Đều lui xuống hết cho ta.
- Còn ra thể thống gì!
- Không hiểu quy củ.
Hai đại Thái Thượng Trưởng Lão cũng quát lớn.
Những đệ tử này sợ hãi lui lai.
Nhưng trên mặt vẫn đầy không cam lòng.
Diệp Hạo cười cười nói:
- Tình huống đặc thù có thể bỏ qua.
Vừa nói xong, trước mặt mỗi đệ tử đều xuất hiện một viên Huyết Đan:
- Sau này, tôi sẽ cung cấp cho mọi người tài nguyên mà ngay cả Tam Tông Lục Môn cũng không có, nhưng các cậu phải xứng đáng với tài nguyên đó cái đã.
Sau khi Diệp Hạo rời đi, tất cả đệ tử bao gồm Hoàng Nhất đều hưng phấn.
Đệ tử khác trong tông môn còn chưa hiểu chuyện gì, nhưng sau khi hỏi thăm một chút thì những đệ tử này hận sao người bị thương không phải mình chứ.
Diệp Hạo đang trên đường tuần tra bỗng nhiên tâm thần khẽ động, mắt nhìn về hướng xa xa.
- Bọn họ đến còn sớm hơn tôi dự đoán a.
Diệp Hạo cười lạnh nói thầm.
Những Tu sĩ này sau khi trở về, các Đại Tông Môn sẽ nghiêm túc ước tính chiến lực của Diệp Hạo.
Đối phó với một mình Diệp Hạo đã tương đương đối phó với bảy mươi ba tu sĩ Nguyên Anh Cảnh a.
Nguyên Anh Cảnh Cao Giao có thể chống lại Trọng Kiếp Cảnh.
Vì vậy cho dù Bế Nguyệt Tông cũng phải cực kỳ cẩn thận.
Nhưng vì ngấp nghé truyền thừa của Diệp Hạo nên các Đại Tông Môn vẫn tới.
Diệp Hạo cũng hy vọng nhìn thấy điều này nhất.
Diệp Hạo không có lý do động thủ đối với các Đại Tông Môn, nhưng nếu như những Đại Tông Môn này ngấp nghe truyền thừa của hắn, như vậy thì dễ nói rồi.
Sau vài hô hấp, bảy mươi hai phân thân của hắn đã xuất hiện khắp bốn phía Ám Nguyệt Tông.
Sau hơn mười hô hấp nữa, trên trăm tu sĩ phát ra uy áp khổng lồ xuất hiện giữa không trung.
- Diệp Hạo.
Mai Doãn Tuyết theo cường giả Bế Nguyệt Tông đến đây, khi cô nhìn thấy Diệp Hạo kinh hỷ hô to.
Nhưng ngoài dự đoán của cô, Diệp Hạo nhìn cũng không nhìn.
- Ha ha, tôi biết chắc chắn cậu không chết mà.
Lúc này, một thân ảnh từ trên không trung nhảy xuống, người này không phải Hiểu Minh thì là ai đây?
Diệp Hạo nhìn thấy Hiểu Minh, trong mắt lộ ra một tia cảm động.
Mao Sơn Phái vẫn luôn đứng về phía bản thân, việc này chắc chắn có công rất lớn của Hiểu Minh.
Diệp Hạo và Hiểu Minh đứng chung một chỗ.
- Anh em tốt.
- Anh em tốt.
Hiểu Minh kích động nói.
- Lát nữa chúng ta từ từ nói chuyện.
Diệp Hạo vỗ vai Hiểu Minh, trầm giọng nói.