Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------------------------------------------
- Không có gì.
- Cậu đã nói vĩnh viễn sẽ không gạt tôi mà.
Diệp Hạo nhìn chằm chằm con ngươi lóng lánh của Đường Phiên Phiên, chần chừ một chút rồi nói.
- Vừa mới nói chuyện với Tiểu đạo sĩ, hắn bảo tôi nên rời xa hồng trần.
- Tại sao?
- Bởi vì cậu ta lo lắng đến lúc đó tôi sẽ không thoát ra được.
- Cậu muốn đi ra sao?
Đường Phiên Phiên khẽ cắn bờ môi hỏi.
- Hiện thực sẽ đến, lúc đó sẽ bức tôi không thể không đi a.
Diệp Hạo lo lắng.
- Tôi không hiểu.
- Tôi hiểu.
- Cậu muốn rời đi sao?
- Không có.
- Khi nào rời đi phải nói cho tôi biết đó.
- Được.
Cả hai nói đến đây rồi lâm vào trầm mặc.
Sau khi về tới phòng, Đường Phiên Phiên đổi một bộ quần áo mặc ở nhà rồi xuống bếp chuẩn bị nấu ăn, nhưng trạng thái của cô nàng không hề tốt và đương nhiên đồ ăn được nấu chẳng ra ngô khoai gì cả, mặn không mặn, nhạt cũng không nhạt.
Nhưng Diệp ca ăn rất ngon a.
Đường Phiên Phiên cố gắng nếm thêm mấy ngụm, khuôn mặt nhỏ nhắn xệ xuống nói.
- Mùi vị khó ăn như vậy, chúng ta ra ngoài ăn thôi!
- Ăn rất ngon mà!
Diệp Hạo cười nói.
- Không cần an ủi người ta, hừ.
Đường Phiên Phiên tự trách.
- Tôi thực sự vô dụng, ngay cả một bữa cơm cũng nấu không ngon.
- Nói cái gì đấy?
Diệp Hạo buồn đũa.
- Chị là cô gái dịu dàng nhất tôi từng gặp đó!
- Cậu lại gạt tôi.
Ánh mắt Đường Phiên Phiên sáng lên, quệt mồm nói.
- Tôi có khi nào lừa chị chứ, ngốc ạ.
Diệp Hạo cười cười, kẹp một miếng rau xanh cho Đường Phiên Phiên.
- Ăn rau nhiều vào cho đẹp da! Đồ ăn vẫn ăn được, đừng lãng phí!
Đường Phiên Phiên không ăn mà đôi mắ sáng rực nhìn chằm chằm Diệp Hạo.
- Tôi có thể cầu cậu một việc?
- Chuyện gì?
- Tôi muốn tu luyện cùng cậu.
- Tu luyện không đơn giản như vậy đâu.
- Có phải tôi không có tư cách tu luyện?
- Chị không có tư chất Tu Đạo.
- Tôi rất thông minh nha.
- Tu Đạo tư chất gọi là Linh Căn, là bẩm sinh không phải muốn tu thì tu được.
- Vậy tôi có cơ hội tu luyện không?
- Có chứ.
Diệp Hạo nhìn Đường Phiên Phiên đang thất hồn lạc phách, chần chờ một chút mới nói.
- Biện pháp gì?
- Uống máu của tôi.
- Đây mà là biện pháp gì chứ?
- Lúc trước, tư chất tôi còn kém hợn chị lúc này, nhưng lão Thần Tiên kia đã ban cho tôi một giọt Thần Huyết, nhờ giọt Thần Huyết này cải tạo thân thể, tôi phát hiện trong máu mình còn lưu lại Thần Tính nhất định, tôi nghĩ nó có thể cải tạo tư chất của chị với trình độ nhất định a.
- Cái này có ảnh hưởng gì tới cậu không?
- Sẽ không.
- Vậy tôi uống.
- Nhưng chị phải làm tốt chuẩn bị mới được.
- Chuẩn bị gì?
- Lúc trước, tôi vì dung hợp với Thần Huyết đã hôn mê nửa năm, hơn nữa, phải chịu đựng đau đớn không thể dùng bút mực hình dung đâu.
- Nửa năm sao?
- Ừm!
- Thời điểm tôi hôn mê, Mộng Ngạc xuất hiện thì làm sao?
- Đêm nay lúc chị ngủ, chỉ cần dán lá Linh Phù này lên trán sẽ có thể chém chết Mộng Ngạc.
- Thật tốt.
- Chị không sợ đau?
“So với việc mất đi cậu, những đau nhức này tính là cái gì.”
Đường Phiên Phiên thầm nghĩ.
Diệp Hạo thấy Đường Phiên Phiên lắc lắc đầu, trầm giọng nói.
- Đã như vậy, đợi giết Mộng Ngạc rồi bắt đầu.
- Có hơi gấp gáp không?
Cô còn muốn xử lý sự tình công ty mới được thành lập của hai người đây!
- Bởi vì tinh hoa Thần Tính trong máu tôi đang giảm bớt, nếu nó vô dụng, vậy không cách nào cải biến tư chất của chị nữa!
Nghe như thế, Đường Phiên Phiên giật nảy mình.
- Có muốn tôi ngủ luôn lúc này không?
Việc sáng tạo công ty internet đâu trọng yếu bằng việc Tu Đạo được.
- Tiền đề là chị có thể ngủ.
- Thật ngủ không được!
Cô nàng đang trong trạng thái vừa hưng phấn vừa lo sợ thế này sao ngủ cho nổi.
- Vậy an bài chuyện công ty cho tốt đi!
- Tôi làm liền đây!
Đường Phiên Phiên không có tâm tư ăn cơm đi, đứng dậy gọi điện thoại.
Diệp Hạo chậm rãi tiếp tục bữa cơm của mình, sau khi ăn no, hắn đứng dậy đi rửa chén.
Đường Phiên Phiên vẫn đang bàn chuyện công ty.
Diệp Hạo không muốn quấy rầy cô mà trở vào phòng tiếp tục xem sách, hắn không có tu luyện, vì hắn càng tu luyện, tốc độ tinh hoa bên trong Thần Huyết tiêu tán lại càng nhanh.
Đợi đến nửa đêm, sau khi cô xử lý tốt hết mọi chuyện của công ty, không khỏi ngáp một cái.
- Nên rửa đi ngủ rồi!
- Ừm.
Đường Phiên Phiên rửa mặt xong nằm trên giường, vừa nghĩ đến việc rất nhanh sau đó mình có thể Tu Đạo, cô nàng kích động ngủ không được.
Diệp Hạo cũng không thúc giục, cứ lẳng lặng chờ đợi, khoảng một tiếng sau, cô mới chịu ngủ.
Diệp Hạo đứng dậy, lấy sát yêu phù đặt trên trán cô, sau đó quan sát nhất cử nhất động của nàng.
Không qua bao lâu, trên mặt Đường Phiên Phiên lộ vẻ đau đớn, nhưng đúng lúc này, một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, ngay lúc này, lá phù hóa thành một đạo ánh sáng màu vàng chui vào đầu Đường Phiên Phiên, chốc lát sau đó, kim quang này bao vây một đống tro tàn thoát ra.
Diệp Hạo nhìn chằm chằm tình cảnh đang diễn ra.
- Thi thể của Mộng Ngạc?
Nghĩ tới đây, đầu ngón tay Diệp Hạo xuất hiện một đạo lôi điện bao phủ tiêu diệt hoàn toàn đống tro, hắn tin tưởng lôi điện chí dương bá đạo này sẽ hoàn toàn chặt đứt con đường phục sinh của Mộng Ngạc.
Tiếng động gây ra làm Đường Phiên Phiên tỉnh lại.
Cô kinh ngạc nhìn Diệp Hạo.
- Mộng Ngạc sao rồi?
- Đã chết.
- Vậy tôi có thể tu tiên rồi hả?
- Chắc được.
Diệp Hạo nói xong, lấy ra một cái ngân châm đâm vào ngón tay, tiếp đó nặn ra một giọt máu.
- Tôi cũng không biết uy lực mạnh bao nhiêu, bởi vậy chúng ta dùng một giọt thử xem.
Đường Phiên Phiên chần chờ một chút rồi khẽ mở đôi môi anh đào ngậm lấy ngón tay Diệp Hạo, nàng thò chiếc lưỡi mềm mại của mình ra rồi khẽ mút một cái, hút giọt máu vào bụng.
Diệp Hạo giờ chỉ cảm thấy ruột gan toàn thân đều run lên, phê quá a.
Mặt mũi Đường Phiên Phiên cũng đỏ bừng, bất quá, trong người nàng cảm thấy hơi khô nóng lên.
- Có chút nóng.
- Có chút nóng thôi à?
- Ừm.
- Vậy uống không đủ rồi.
Diệp Hạo nói xong, lấy thanh đồng chủy thủ ra vạch lên cổ tay một cái, một dòng máu tươi theo vết thương chảy ra.
Đường Phiên Phiên thấy cảnh này, vội vàng bắt lấy cánh tay Diệp Hạo hút lấy hút để, uống được một lúc, cô kinh ngạc phát hiện vết thương của Diệp Hạo đã khép lại.
- Cơ thể cậu…?
- Tốc độ khôi phục thương thế của tôi nhanh gấp mười, thậm chí mấy chục lần bình thường.
Diệp Hạo nói khẽ.
- Chị giờ cảm thấy thế nào?
- Nóng hơn vừa rồi một chút!
- Còn có thể chịu đựng sao?
- Có thể.
- Lúc trước tôi chỉ uống một giọt mà đau quá nên đã trực tiếp hôn mê rồi!
Diệp Hạo biết bạch Đường Phiên Phiên uống còn chưa đủ.
- Lần này chị phải uống từng ngụm lớn, nếu chưa đủ thì tý nữa thêm một lần.
- Được!
Diệp Hạo cắn răng cắt động mạch trên cánh tay, máu tươi vụt ra như suối chảy.
Đường Phiên Phiên vội vàng tiến lên dùng miệng ngăn chặn miệng vết thương, cố gắng uống máu.
Không lâu lắm, sắc mặt Diệp Hạo trở nên trắng bệch.