Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------------------------------------------
- Hồng nhan họa thủy a.
Diệp Hạo bất đắc dĩ thở dài nhìn 2 người đẹp.
Giờ làm gì còn tâm trạng ăn uống nữa.
Diệp Hạo lấy ra 300 tệ từ trong ví ra trả cho chủ tiệm bún.
- Thành thật xin lỗi, tôi sẽ thanh toán luôn phần của những người đã bỏ chạy!
Diệp Hạo nói khẽ.
Trước đó, Thái Tín mang đám côn đồ hùng hổ xong tới, dọa hết đám người đang ăn trong tiệm, mà thấy cảnh này ai nấy đều chạy lấy thân, rảnh đâu để ý đến việc trả tiền chứ.
- Nhiêu đây đủ….. đủ lắm rồi, còn hơi nhiều đó a!
Bà chủ quán vội vàng cười nói.
- Nhiều nhiều để đền bù tổn thất tinh thần cho cô!
Diệp Hạo lại cười đáp.
- Mà mùi vị món bún thập cẩm cay của cô rất ngon đó!
- Hiện tại đi đâu đây?
Hứa Manh Manh hỏi.
- Đi uống trà đi.
Diệp Hạo suy nghĩ một chút rồi đề nghị.
Ba người tìm một nhà quán trà gọi một bình Long Tỉnh rồi nhắc đến các hạng mục cần chú ý trong khi diễn ra giao lưu giữa hai trường.
Từng cái từng cái đều được Diệp Hạo ghi vào trong lòng.
Mà ngay lúc này, một nam sinh cao lớn đi đến trước mặt Trương Lan.
- Tôi có thể ôm cô một chút không?
Trên mặt nam sinh lộ ra nụ cười ôn hòa, nhưng lại tràn đầy tự tin.
- Lăn dùm.
Trương Lan không khách khí từ chối.
Mà nam sinh cũng không ngờ Trương Lan không cho mặt mũi như thế.
Sắc mặt hắn trầm xuống, chợt cười giải thích.
- Mấy người chúng tôi đang chơi trò lời thật lòng mạo hiểm, vận khí tôi không tốt rút được thăm đại mạo hiểm, cho nên, mỹ nữ, cô có thể giúp tôi một chút được không?
- Lấy cái cớ rút thăm mạo hiểm rồi yên tâm giở trò lưu manh sao?
Diệp Hạo gõ bàn một cái lên tiếng.
- Cậu hiểu cái gì chứ?
Nam sinh kia không vui nói.
- Trò chơi này đang nổi bão khắp thế giới đó!
- Bộ thế giới đang nổi thì mấy người cũng hùa theo à?
- Cậu...
Nam sinh tức giận chỉ Diệp Hạo.
- Bỏ ngón tay của anh xuống, sau đó cút xa xa cho tôi!
Không thể không nói, tính cách gia hỏa Diệp Hạo này rất dễ đắc tội người.
Nhưng nam sinh này cũng thuộc dạng nhát gan.
Hắn không dám trả treo cùng Diệp Hạo nữa mà quay người rời đi.
- Hiện tại, đa số sinh viên đều rất sính ngoại.
Sau khi nam sinh rời đi, Hứa Manh Manh khẽ thở dài.
- Lúc đầu, tất cả sinh viên đều rất yêu nước, nhưng hiện giờ đỡ nhiều rồi a!
Trương Lan khẽ nói theo.
- Trường khác không nói, chỉ tính trường chúng ta thôi, rất nhiều sinh viên đều nghĩ đến việc xuất ngoại.
- Thôi bớt lo nghĩ đến mấy vấn đề tào lao này đi, cho đầu óc thanh thản.
Diệp Hạo không muốn bàn luận về đề tài này nên hỏi lại chuyện chính.
- Chúng ta nãy nói đến đâu rồi?
Bọn họ trao đổi hăn say đến năm giờ rưỡi chiều, lúc này điện thoại Diệp Hạo khẽ rung.
- Diệp Hạo, mày đang ở đâu?
- Đang ở gần trường!
- Tao đang đứng trước cửa trường mày nè!
- Hợp lớp hả?
- Ừm, nó đó!
- Đợi tao tý.
Diệp Hạo nói xong liền cúp điện thoại.
- Anh đi họp lớp?
Trương Lan tò mò hỏi.
- Hợp mặt mấy đứa hồi cấp ba!
- Vậy anh nhanh một chút đi đi.
- Hai người các cô sao đây?
- Hai chúng tôi đang tính chút nữa đi dạo phố.
Trương Lan trả lời.
Nữ nhân rất dễ làm bạn a, đặc biệt là mỹ nữ với mỹ nữ, nói mấy câu đã kết thân được với nhau rồi!
Nhưng muốn thân thiết đến nổi thổ lộ tâm tình lại không đơn giản như vậy.
Diệp Hạo ra khỏi quán trà, đón một chiếc xe taxi, sau khi lên xe nói địa điểm mình cần tới.
- Đại Học Trung Y.
- Cậu thanh niên à, cách có hai trăm mét thôi!
Tài xế kinh ngạc nói với Diệp Hạo.
- Tôi còn đón người bạn đi địa phương rất xa nữa.
- Tôi cứ nghĩ chỉ đến đó thôi chứ!
Không thể không nói, tài xế này rất phúc hậu.
Nếu gặp dân không ra gì, quảng ngươi đi 10 mét hay 100 mét, chỉ cần lên xe là mọi giá cả đều do ta định đoạt.
Đón Chu Soái xong, Diệp Hạo liền hỏi.
- Hợp lớp ở đâu ạ?
- Nhà hàng Tử Vân.
- Đu… ai chọn mà xa xỉ vậy?
Diệp Hạo khẽ giật mình.
Nhà hàng Tử Vân, một trong những nhà hàng năm sao ở Ma Đô.
Luận cấp bậc, gần như gần bằng Bồng Lai của hắn.
- Chu Hiển tổ chức, tao cũng không rõ ràng.
Chu Soái lắc đầu.
- Được rồi.
Khi hai người Diệp Hạo vừa đến đã thấy mười mấy thanh niên nam nữ đang vừa nói vừa cười.
Mà mười mấy người này lấy hai người một nam một nữ cầm đầu.
Nam đẹp trai phong độ, nói chuyện có duyên khiến đám người cười ha ha, nữ da trắng như tuyết, thân hình cân xứng, khuôn mặt xinh đẹp thì lại đang nhàn nhạt đứng một bên.
Khi Diệp Hạo cùng Chu Soái sóng vai đi đến, người nam kia liền chỉ Diệp Hạo nói.
- Mọi người xem, ai tới này!
- Trạng Nguyên a.
- Diệp Hạo.
- Mới có nữa năm không thấy, sao mình cảm thấy Diệp Hạo soái hơn không ít a.
- Mình cũng thấy như thế.
Người nam này không phải kẻ khác, chính là lớp trưởng Chu Hiển Ban 2:
Hắn mỉm cười, nhiệt tình đến trước mặt hai người Diệp Hạo chào hỏi.
- Đã lâu không gặp!
- Đã lâu không gặp!
Diệp Hạo cười nhạt đáp lời.
- Hai người các cậu đến trễ nhất, chút nữa phải tự phạt một chén a.
- Một chén sao được, chí ít phải ba chén chứ.
Chu Soái ha ha cười nói.
- Cái này do cậu nói nha, đợi chút nữa đừng quỵt nợ đó!
Chu Hiển vội vàng kêu mọi người xung quanh làm chứng.
Không thể không nói, thời gian thực sẽ cải biến một người.
Khi còn học ở Nhị trung, Chu Hiển cao ngạo bực nào! Hắn ngoại trừ giao lưu vài người có danh tiếng, tất cả những người khác đều khinh thường chú ý đến.
Nhưng hiện tại, Chu Hiển lại tinh thông lõi đời, biết làm trò, hòa hợp với các bạn học thành một đoàn.
Diệp Hạo hiểu rõ, Chu Hiển đang cố ý chế tạo sự liên kết giữa mọi người với nhau.
Một người độc thân sống tại một thành phố lạ lẫm, rất cần tạo thành đoàn thể để mọi người có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Mà họp lớp làm chất môi giới rất tốt.
Hơn phân nửa mọi người đến đây cũng ôm lấy mục đích giống nhau.
- Chúng ta đến phòng thôi!
Chu Hiển chỉ phòng số 18 nói.
Số ghế cũng không phải tùy tiện mà ngồi được.
Cái này có thể dựa theo tuổi tác, cũng có thể dựa theo tư lịch.
Mà Chu Hiển nhanh chóng ngồi ở chủ vị.
Cái này không có gì đáng trách, bởi vì buổi hợp lớp này do hắn cố ý tổ chức.
Lam Tiểu Điệp giả bộ như lơ đãng ngồi gần Diệp Hạo.
- Tiểu Điệp, vị trí của cô đây nè!
Chu Hiển chỉ một vị trí gần mình nói.
- Ta liền ngồi ở cũng được.
Lam Tiểu Điệp cười nhẹ từ chối.
Trong mắt Chu Hiển tức khắc lộ ra vẻ không vui.
Bởi vì ai cũng biết Chu Hiển hắn một mực theo đuổi Lam Tiểu Điệp, nhưng cô nàng vẫn một mực cự tuyệt.
Hiện tại, Lam Tiểu Điệp trước mặt mọi người ngồi bên cạnh Diệp Hạo, khiến Chu Hiển có cảm giác đội nón xanh a.
Trên đời này, có hai loại cừu hận không cách nào hóa giải.
Một loại là thù giết cha mẹ, một là thù đoạt vợ.
Bởi vậy, Chu Hiển giờ nhìn Diệp Hạo không vừa mắt nữa.
Nếu theo dự tính trước đó, Chu Hiển mời Diệp Hạo vì nghĩ đến Diệp Hạo sau này nhất định sẽ trở thành một thầy thuốc giỏi, một khi trong nhà có người nào bệnh nặng hay sự cố nào đó cũng có người quen mà nhờ vả.
Nhưng bây giờ đã khác rồi, Chu Hiển điên tiếc, nào còn chú ý đến dự tính ban đầu của bản thân.
Qua ba lần rượu, Chu Hiển rủ hai nam sinh khác đi vệ sinh.
Vừa mới ra ngoài, Chu Hiển thấp giọng nói.
- Ca ca bị vũ nhục, các cậu có giúp hay không?
- Nói cái gì đây?
- Đương nhiên là giúp rồi!
Hai nam sinh nhanh chóng trả lời.
- Đợi chút nữa các cậu…..
Một lát sau Chu Hiển và hai cái nam sinh giống như không có việc gì trở vào phòng.
Hàn huyên một hồi, một cái nam sinh trong đột nhiên hỏi.
- Diệp Hạo, cậu tham gia cuộc thi Thành Ngữ cả nước được 500 vạn tiền thưởng đúng không?
- Đúng vậy a!
Diệp Hạo nhẹ gật đầu.
Chuyện này được công chiếu trên khắp cả nước, không cần phải giấu diếm.