Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------------------
Thiên địa linh khí nồng đậm đến nổi hóa lỏng dày đặc trong khu vực hạch tâm.
Diệp Hạo khoanh chân ngồi trong đó dù không vận chuyển huyền công nhưng tu vi cũng bắt đầu tăng trưởng vùn vụt.
Cùng lúc đó, một cổ Đạo vận kì lạ giống như cổ chung vang vọng trong tim Diệp Hạo, hắn cảm ngộ một hồi phát hiện ra loại cảm ngộ này dù Ngộ Đạo thạch cũng kém hơn, nhưng cảm ngộ này lại có ưu điểm sử dụng thoải mái không bị hạn chế.
Qua một đoạn thời gian tâm cảnh Diệp Hạo đã ổn định ở Nguyên Anh cảnh.
Bởi vậy Diệp Hạo quyết định tăng tu vi lên một bậc ở đây.
Kì thật, sở dĩ Diệp Hạo đến Côn Lôn cũng do tình huống đưa đẩy.
Nếu không phải lão yêu quái Long Đằng ép buộc Diệp Hạo, hắn cũng sẽ không bại lộ át chủ bài của mình.
Dù sao cũng đã bại lộ tấn nhiên phải lợi dụng thật tốt.
Vì vậy mới diễn ra chuyện bức bách Thiên Yêu nhường một nửa địa vực Côn Lôn.
Mà lúc toàn bộ tinh nhuệ giới tu đạo tụ tập ở Côn Lôn Yêu vực, Đông Phương Võ Giáo cũng dựa theo lịch trình bình thường để khai giảng.
Quy mô học sinh lên đến 30 vạn.
Cái con số này cũng khiến Võ Đạo thế gia cùng Võ đạo tông môn chấn kinh.
Bởi vì đệ tử Võ Đạo thế gia và Võ đạo tông môn còn lâu mới tới con số này.
Các học sinh tốp năm tốp ba tụ tập một chỗ.
Lãnh Tuyết cô đơn chiếu bóng đứng một chỗ.
Nhưng số nam sinh đến bắt chuyện với Lãnh Tuyết cũng đã vượt qua 10 người.
Nữ sinh xinh đẹp vô luận lúc nào cũng được hoan nghênh.
Điểm ấy cho dù thế tục hay giới võ đạo đều như nhau.
- Nữ sinh này không biết học trường nào?
- Thật lạnh a.
- Ta lại thích lạnh như thế.
- Ai lại không thích? Cô gái như vậy mà chinh phục được mới có cảm giác thành tựu.
Ngay lúc những nam sinh đang bàn luận một thanh niên anh tuấn cao lớn đi tới chỗ Lãnh Tuyết.
- Vị tiểu thư này, có thể làm quen một chút được không?
Lãnh Tuyết lườm thanh niên một cái.
Không thể không nói tướng mạo thanh niên này cực kì xuất chúng, cho dù những tiểu sinh đang hot cũng không có mấy người có thể so sánh được, mà nhìn cách ăn mặc của hắn cũng đủ biết rõ gia thế không đơn giản.
Nhưng những điều đó cũng chả liên quan đến Lãnh Tuyết.
- Không hứng thú.
Lãnh Tuyết lạnh lùng trả lời.
Lãnh Tuyết biết rõ phàm bản thân đáp lại người như vậy một câu dễ nghe, bọn họ chắc chắn sẽ giống như keo dán mà dính chặt vào bạn.
Lục Tuấn giật mình.
- Tôi chỉ đơn thuần muốn kết giao bằng hữu thôi mà?
Lần này Lãnh Tuyết cũng lười trả lời.
Chỉ trong lòng Lãnh Tuyết đang mắng to Diệp Hạo không đáng tin cậy.
Diệp Hạo nói sẽ an bài đạo sư cho mình, thế mà tới bây giờ vẫn chưa thấy đạo sư nào đến tìm mình.
Nếu không có đạo sư tìm tới thì trường học sẽ tự động phân cho.
Lãnh Tuyết cũng không muốn một lão đầu tử hỏng bét làm đạo sư cho mình.
- Học sinh đi tới trường học chúng ta chia làm ba loại. Loại thứ nhất đến từ Võ Đạo thế gia, đệ tử Võ Đạo Tông Môn, những đệ tử này bởi vì bản thân đã có căn cơ nên bọn họ sẽ được vào lớp tinh anh, mà giảng dạy võ học cho bọn họ chính là đại sư trên Tiên Thiên, đại sư trên Thiên Thiên ở trường học cũng kiêm những chức vụ quan trọng, bởi vậy đắc tội với học sinh nào cũng được nhưng không thể đắc tội với những học sinh này. Loại thứ hai là những học sinh thông qua khảo hạch tư chất, chỉ là những học sinh này tư chất đặc biệt nên quyết định đạo sư khác nhau.
- Tôi nghe nói đạo sư cho những học sinh này đều là cao thủ Tiên Thiên phải không?
Lãnh Tuyết cuối cùng hỏi những nghi hoặc trong lòng ra.
Không thể không nói Lục Tuấn rất biết nắm chắc suy nghĩ lòng người.
Hắn đã sớm nhìn ra Lãnh Tuyết cũng giống mình là người thuộc loại thứ hai tiến đến, bởi vậy làm sao Lãnh Tuyêt có thể không hứng thú với chủ đề này đây? Hắn cố ý dừng lại chờ Lãnh Tuyết đặt câu hỏi, chỉ cần Lãnh Tuyết hỏi ra câu thứ nhất chắc chắn sẽ hỏi câu thứ hai, như vậy việc nói chuyện phiến cũng trở nên thuận lý thành chương.
- Trong 30 vạn học sinh thì có tới 20 vạn thông qua cách này để vô học, dự vào quy hoạch của Đông Phương Võ Giáo, một đạo sư sẽ chăm sóc 100 học sinh, nói cách khác phải có tới 2000 đạo sư Tiên thiên cảnh.
- Tiên Thiên cảnh mà có thể dễ kiếm như vậy cũng sẽ không tùy tiện tặng quân hàm Thiếu Tướng.
- Căn cứ vào tin tức tôi tìm hiểu được, toàn trường chỉ có 400 đạo sư Tiên Thiên chi cảnh, trong đó 200 người thuộc Quân Bộ, 200 người thuộc cục Võ Đạo.
Ánh mắt Lãnh Tuyết lóe lên.
Nếu nói như vậy chẳng phải kêu hơn 80% học sinh sẽ có đạo sư Hậu thiên cảnh.
- Có lẽ cô còn không hiểu sự khác biệt giữa Tiên Thiên cảnh và Hậu thiên cảnh, tôi nói cho cô biết mười võ sư hậu thiên đỉnh phong cũng không phải đối thủ của một cao thủ Tiên Thiên cảnh.
Lục Tuấn chậm rãi nói.
- Trọng yếu hơn, nếu đạo sư của cô là cao thủ Tiên Thiên cảnh, ở trường học sẽ không có bao nhiêu người dám đắc tội với cô, cho dù học sinh lớp tinh anh cũng phải nhường ba phần.
- Loại thứ ba chính là thông qua khảo hạch nghị lực cùng thông qua quan hệ mà tiến vào, bọn họ sẽ được phân cho đạo sư cực yếu ở Hậu Thiên cảnh, mà những học sinh này không hề có địa vị ở trường học.
Lục Tuấn nhìn Lãnh Tuyết không đáp lại đành hỏi.
- Cô có đạo sư liên lạc sao?
- Không có.
Nghe được như vậy trong mắt Lục Tuấn vui vẻ hẳn lên.
- Nếu đã không có đạo sư liên hệ thì khả năng làm học sinh của Tiên Thiên đạo sư rất thấp a.
- Thật sao?
- Tôi cũng có một chút quan hệ, tôi có thể dẫn cô tiến vào môn hạ của đạo sư tôi.
Lục Tuấn tiếp lấy nói ra.
- Không cần.
- Cô…
Lục Tuấn không ngờ mình nói nhiều như vậy Lãnh Tuyết vẫn thờ ơ.
Mà ngay lúc này vài thân ảnh ăn mặc bất phàm đi đến chỗ Lãnh Tuyết.
Lãnh Tuyết nhìn thấy mấy người này thần sắc cũng lạnh dần.
- Bọn ngươi đúng là âm hồn bất tán a.
- Lãnh Tuyết, cô cho rằng đi tới Đông Phương Võ Giáo đã có thể thoát khỏi vận mệnh trói buộc sao?
Một thanh niên dáng người thẳng tắp lạnh giọng chấp vấn.
Nếu như nhìn kĩ có thể phát hiện ngũ quan người này có nét tương đồng với Lãnh Tuyết.
- Đúng.
Lãnh Tuyết gật đầu.
- Hồn nhiên quá đi.
Thanh niên này nhìn chằm chằm Lãnh Tuyết nói.
- Hôm nay tôi tới đây để nói cho cô biết đạo sư của cô đã được chúng tôi nhờ quan hệ giúp cô tìm rồi.
- Gì cơ?
Lãnh Tuyết khẽ giật mình.
Thanh niên chỉ vào thanh niên khúm núm bên cạnh nói.
- Chính là người này, Chu Kì đạo sư, Hậu Thiên tứ chuyển.
Lãnh Tuyết biến sắc.
Nghe Lãnh Phong nói cô làm sao không hiểu ý tứ của Lãnh gia.
Hậu thiên tứ chuyển hẳn là tu vi thấp nhất ở hậu thiên cảnh.
Bọn họ rõ ràng muốn cắt đứt con đường võ đạo của mình.
- Mọi người làm như vậy có hơi quá đáng không?
Lục Tuấn tiến lên một bước nói.
- Cút sang một bên.
Lãnh Phong lườm Lục Tuấn một cái nói.
- Anh…
Lục Tuấn vừa định nói, hai con mắt Lãnh Phong lóe lên một đạo hào quang.
- Ta nói cút, không nghe được sao?
Trong lòng Lục Tuấn khẽ động, theo bản năng ngậm miệng lại.
Vừa một khắc kia lông tơ toàn thân Lục Tuấn đều dựng đứng lên.
Sau khi dọa Lục Tuấn, Lãnh Phong nhìn Chu Kì một cái.
Chu Kì đương nhiên hiểu ý tứ Lục Tuấn.
- Lãnh Tuyết, đi theo tôi.
- Đi?
Lãnh Tuyết có thể đi theo Chu Kỳ sao?
Trời mới biết có gì đang đợi mình.
- Lãnh Tuyết, cô muốn chống lại mệnh lệch của lão sư à?
Chu Kì nhìn thấy Lãnh Tuyết trầm mặc, tức giận nói.
- Chống lại thì đã sao?
Đúng lúc này một thanh âm trào phúng vang lên.