Mục lục
Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

--------------------------------------------------

Tiếu Lão Thực thua đến đỏ mắt.

Diệp Hạo nhìn thấy cảnh này đã hiểu, nhưng lúc này không ai khuyên được hắn cả, dám chừng còn bị trở mặt nữa là khác.

- Lão Thực, lại chơi 1 tiếng nữa rồi kết thúc, được không?

Viên Cao Tinh nhìn đồng hồ nói.

- Mắt tôi sắp không mở nổi rồi!

Trịnh Tiểu Long phụ họa nói.

- Ừm, được.

Tiếu Lão Thực khẽ gật đầu.

Một tiếng này vận khí Tiếu Lão Thực bùng nổ liên tiếp, cuối cùng lấy lại được 200 tệ.

- Ngày mai tái chiến.

Trịnh Tiểu Long cười híp mắt cất 200 tệ thắng được vào ví.

Tiếu Lão Thực ngáp một cái, lúc này mới để ý thấy Diệp Hạo còn đang đọc sách, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ áy náy.

- Diệp Hạo, không ảnh hưởng đến cậu đấy chứ?

- Không có, tôi đang xem chơi thôi.

Diệp Hạo cười lắc đầu.

Mọi người đánh bài lớn tiếng như vậy, sao không ảnh hưởng được?

Xem ra ngày mai phải đi tìm nhà trọ.

Diệp Hạo không lập tức tắt đèn mà tiếp tục đọc bách khoa toàn thư thuốc trung y.

Với tiến độ thế này, chỉ cần ba ngày hắn sẽ hiểu rõ hết tất cả trong đó.

Nửa tiếng sau Diệp Hạo nghe thấy tiếng Tiếu Lão Thực lẩm bẩm, sau đó không lâu lại nghe Trịnh Tiểu Long nghiến răng. Đang lúc hắn cảm thấy chỉ có Viên Cao Tinh bình thường, thì lại nghe ông kia đang giảng chuyện trên giường.

Được rồi, đều không bình thường.

Lại đọc sách thêm nửa tiếng, Diệp Hạo mới tắt đèn đi ngủ.

5 giờ 30 sáng, hắn rời giường đánh răng rửa mặt, sau đó thay một bộ quần áo thể thao rồi chạy đến thao trường.

Buổi sáng là lúc thiên địa linh khí thịnh vượng nhất, cho dù linh khí trong thành phố đục không chịu nổi, nhưng ai bảo linh căn của Diệp Hạo đứng đầu chứ, cho dù đục ngầu hắn vẫn có thể hấp thu được một chút.

Diệp Hạo vừa chạy cự ly dài vừa yên lặng vận chuyển Tổ Long Quyết quanh con đường mòn trong rừng.

Bỗng nhiên hắn thấy được một bóng dáng quen thuộc chạy trước mình.

Trương Lan.

Giờ main ta mới nhớ lúc Trương Lan giới thiệu bản thân mình đã từng nói cô nàng thích chạy bộ.

Trương Lan phát hiện sau lưng có người quay người lại nhìn xem, lúc cô nàng thấy Diệp Hạo không khỏi ngẩn người.

- Diệp Hạo.

- Sao cô dậy sớm vậy?

Diệp Hạo chạy mấy bước đuổi kịp cô nàng.

- Giờ này cũng không còn sớm nữa!

Trương Lan cười nói.

- Không ngờ anh cũng thích chạy bộ sáng sớm.

- Không khí buổi sáng trong lành.

- Chạy cùng đi.

- Ừm.

Chạy khoảng 15 phút Trương Lan có chút không chịu nổi.

- Diệp Hạo, nghỉ ngơi một chút đi!

Diệp Hạo nhìn phía trước rồi nói.

- Cô ở đây nghỉ ngơi một lát, tôi chạy một vòng rồi quay lại.

Nói xong, hắn chạy về phía trước.

- Cái tên này!

Trương Lan chưa từng găp tên nào không hiểu phong tình như tên này.

Đột nhiên đi tới một nơi xa lạ, Trương Lan theo bản năng thân thiết hơn với Diệp Hạo đồng hương cùng thành phố Giang Nam. Hơn nữa, cô bé luôn chú ý đến chuyện của hắn.

Nếu không phải người này không thi tiếng anh, hoàn toàn có tư cách giành được vị trí Trạng Nguyên!

Thời gian chú ý càng dài Trương Lan càng có hứng thú với Diệp Hạo, mà cô càng không ngờ Diệp Hạo sẽ làm bạn học của mình, đây cũng là lý do vì sao Trương Lan thân thiết với Diệp Hạo hơn.

Nhưng ai có thể ngờ, sắc mặt tên này không lạnh không nhạt với mình.

Chẳng lẽ mình rất xấu?

Không có khả năng!

Lát sau Diệp Hạo chạy xong một vòng, đến bên cạnh Trương Lan lần nữa.

- Nghỉ ngơi thế nào rồi?

Trương Lan thấy hơi thở Diệp Hạo bình ổn giống như bình thường, trong mắt không khỏi lộ vẻ khiếp sợ, nhưng cô nàng không có nói gì.

Đợi Trương Lan đến cực hạn lần nữa, sau đó cô kinh ngạc phát hiện hơi thở Diệp Hạo vẫn không thay đổi bao nhiêu.

Thể chất tên này cũng quá mạnh rồi!

Trương Lan tin tưởng, cho dù sinh viên trường thể dục chuyên nghiệp thể chất cũng kém Diệp Hạo.

- Bây giờ đi đâu?

Trương Lan hỏi.

- Quay về phòng ngủ.

Diệp Hạo trả lời.

- Tôi muốn đến căn tin mua bánh bao cho Bạch Hà.

Trương Lan nhìn Diệp Hạo nói.

- Muốn đi cùng không?

- Ừm, cũng được!

Diệp Hạo khẽ gật đầu.

Lúc này người ở căn tin không nhiều, vì giờ này phần lớn sinh viên còn chưa dậy.

Trương Lan xuất hiện làm không ít người chú ý đến.

- Nữ sinh này xinh đẹp thật?

- Sao tôi cảm thấy rất lạ nhỉ?

- Chắc là tân sinh năm nhất.

- Hóa ra là tiểu học muội.

Lúc Trương Lan và Diệp Hạo đang xếp hàng, một sinh viên anh tuấn cao lớn đến gần.

Anh ta vỗ vai Diệp Hạo nói:

- Bạn học, nhường một chút.

Diệp Hạo liếc đối phương một cái:

- Anh là ai?

Chung Tứ Phương không ngờ Diệp Hạo không nể mặt như thế, nghe vậy lạnh mặt quát.

- Lời tôi nói cậu không nghe thấy sao?

- Anh là ai chứ?

Diệp Hạo liếc mắt nhìn Chung Tứ Phương một cái, đáp lời.

Chung Tứ Phương tức giận nhìn Diệp Hạo, hắn tiến lên một bước định nắm lấy cổ áo Diệp Hạo.

Dáng người Chung Tứ Phương rất cao, chắc trên 190 cm.

Trương Lan quay người thấy cảnh này, vội vàng tiến lên trước hỏi.

- Anh làm gì vậy?

- Anh đang nói chuyện nhân sinh với vị học đệ này!

Chung Tứ Phương cho Trương Lan một nụ cười ấm áp.

Bốp!

Lúc này, Diệp Hạo cho hắn ăn một cái tát, mà Chung Tứ Phương lại càng choáng váng.

Tình huống gì đây?

Diệp Hạo sửa cổ áo của mình, lạnh lùng nói.

- Bộ đồ này hơn 100 tệ, mẹ nó chứ… anh có thường nổi không?

Vù!

Thấy Chung Tứ Phương bị đánh, ba sinh viên phía sau nhanh chóng xông lên.

Trương Lan tiến lên muốn bảo vệ Diệp Hạo.

- Các anh muốn làm gì?

Diệp Hạo giơ tay đẩy cô nàng sang một bên, nhìn chằm chằm ba tên trước mặt.

- Tiến lên cả đám!

- Nhóc con, rất kiêu ngạo đó!

Một sinh viên giơ nắm đấm nói.

- Kiêu ngạo quen rồi, anh cắn tôi à?

Nói thật Diệp Hạo không sợ cái đám này.

Trước đó chưa Tu Đạo, đánh mười mấy tên lưu manh đều rất tùy ý, mà bây giờ đã Tu Đạo rồi, cho dù cao thủ võ học cũng chỉ bị bán hành thôi, chứ nói chi đám lon ton này.

- Mẹ mày, dám đánh tao sao?

Cuối cùng Chung Tứ Phương cũng phản ứng kịp, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm Diệp Hạo.

- Đánh cũng đã đánh rồi.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Mày.

Chung Tứ Phương tức giận chỉ Diệp Hạo.

- Mày cái gì mà mày?

Diệp Hạo giơ tay bẻ ngón tay đang chỉ về phía mình.

Chung Tứ Phương cúi người xuống, kêu la thảm thiết.

- Đau, đau, không được, gãy tay rồi!

Ba bạn học Chung Tứ Phương thấy vậy, sao còn nhịn nổi.

Nắm đấm của một tên đánh về phía mắt Diệp Hạo, một tên khác đạp về phía eo Diệp Hạo.

Diệp Hạo khẽ di chuyển, tránh nắm đấm tên ra tay đầu tiên rồi cho hắn ăn lại một cái đấm, sau đó đá trả cái tên đang muốn đá eo mình.

Lực mạnh đến nối làm tên thứ hai lùi về sau mấy bước, rồi ‘bụp’ một tiếng ngồi bệch xuống đất, còn tên dùng tay bị đánh bầm cả mắt.

Cảnh này xảy ra trong nháy mắt, tên thứ ba còn muốn ra tay, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh này, không còn dám hó hé nữa!

- Tôi phải nói cho anh hai chuyện. Thứ nhất, không nên chen ngang; thứ hai, nếu muốn chen ngang thì giọng điệu phải tốt một chút.

Diệp Hạo nói đến đây, đạp Chung Tứ Phương sang một bên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK