Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------------------
- Ông trời phù hộ, phù hộ Chí Dân dừng có bắt máy a.
Diệp Đống Chi vừa nói vừa chắp tay trước ngực bái lạy.
Hứa Văn Mẫn vội lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Chí Dân.
- Chí Dân
- Có chuyện gì?
- Anh có thông qua bạn bè ở Cục Công An nghe ngóng tin tức được của Diệp Chí Quốc không?
- Chúng ta đang nói chuyện trên Q chat đây?
- Từ giờ không được nói chuyện với anh ta nữa.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Bây giờ Diệp Chí Quốc là tai họa, ai có quan hệ đến hắn đều không may.
Vì đang bối rối, Hứa Văn Mẫn nói ra.
Bên kia, Diệp Chí Dân chưa hiểu chuyện gì xảy ra nữa.
- Cuối cùng là có chuyện gì?
- Em nói cho anh biết, Diệp Chí Quốc đắc tội với một vị lão đại trong thành phố, mà vị lạo đại này có quan hệ rất tốt với tổng thư ký, vì vậy, nếu anh còn quan hệ với Diệp Chí Quốc nữa sẽ ảnh hưởng đến tương lai của anh ở Giang Nam đó.
- Không phải Diệp Hạo là Trung Tướng quân đội sao?
- Quân đội không được quản chuyện địa phương. Hơn nữa, vị lão đại kia đã tuyên bố, ai có quan hệ với Diệp Chí Quốc đề sẽ gặp không may. Anh mà còn tiếp tục như vậy sẽ tự tìm đường chết á.
Diệp Chí Dân giật mình.
- Diệp Chí Quốc muốn hại chết tôi sao?
Ông tức giận mắng.
Giọng của oong ta quá lớn làm cho đám người Quách Tú gần đó đều nghe được.
- Nói gì vậy?
Quách Tú lạnh lùng hỏi.
- Tôi nói gì là việc của tôi?
Hứa Văn Mẫn mắng:
- Nếu Chí Dân nhà tôi bị liên lụy, mỗi ngày các người cứ đợi bị tôi chửi rủa đi.
- Có giỏi thì cô mắng một câu thửãem?
Thanh Thanh kiêu căng nhìn Hứa Văn Mẫn.
- Tôi mắng đấy, cô làm gì được tôi?
Cô ta vừa nói xong đã thấy Thanh Thanh cầm một chủy thủ trong tay, chủy thủ đang xoay tròn trong tay cô, đến khi cây chủy thủ dừng lại, Thanh Thanh bình tĩnh nói:
- Tôi sẽ cắt lưỡi cô, nếu không tin thì cô có thể thử.
- Đây là xã hội pháp chế.
Hứa Văn Mẫn lui một bước ra sau nói.
- Xã hội pháp chế thì không thể giết người hả?
Ánh mắt Thanh Thanh đầy sát ý nhìn bà ta.
- Chúng ta đi thôi.
Diệp Đống Chi lườm Thanh Thanh nói.
Sát ý trong mắt cô vẫn không che lấp chút nào.
Vì vậy, cho dù DIệp Đống Chi cũng cảm thấy lạnh thấu xương.
- Tôi nhớ các người mới nói muốn xen vào chuyện của cha tôi phải không?
Diệp Hạo trầm giọng nói.
- Quản? Ai muốn xen vào chuyện của gia đình thối của các người?
Diệp Đống Chi trả lời.
- Cha đã thấy chưa a?
Lúc này, Diệp Hạo nhìn Diệp Chí Quốc đứng sau lưng nói.
Diệp Đống Chi ngừng bước.
- Chí Quốc, con…?
Ông ta khẽ giật mình.
Chuyện gì xảy ra?
- Mày gạt tao?
Diệp Đống Chi nhìn Diệp Hạo nói.
- Đúng vậy, tôi đang gạt ông đó, thì sao?
Diệp Hạo nhẹ gật đầu:
- Người có ý đồ với cha tôi là Đào Hành, nhưng giờ người này đã bị bắt rồi. Tôi biết tân nhiệm Thư Ký Thị Ủy, giờ đang xưng anh em với cha tôi đây nè.
- Đó mới là sự thật.
- Cái gì?
Diệp Đống Chi giật mình.
Ông ta phát hiện bản thân mình hơi lộn xộn.
Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh.
Hơi bình tĩnh một chút, ông ta nhìn qua Đường Phiên Phiên, hỏi:
- Cuộc điện thoại vừa rồi là có chuyện gì?
- Lúc nãy, ngân hàng Mỹ Quốc tại Hoa Kỳ hỏi tôi có muốn làm thẻ Hội viên đen hay không?
Vẻ mặt Đường Phiên Phiên vô tội nói.
Cô nói xong nhìn vào mắt Diệp Hạo.
Ăn ý!
Diệp Đống Chi nghe vậy đã biết mình bị lừa.
- Chí Quốc.
- Từ hôm nay trở đi, nhà chúng tôi không còn quan hệ với nhà các người nữa.
Diệp Chí Quốc bình tĩnh nói với Diệp Đống Chi.
- Chí Quốc.
- Nếu các người còn đến tôi sẽ báo công an việc các người quấy rối.
Ông nói xong xoay người đi vào trong nhà.
Diệp Chí Quốc đi rồi, đám người Quách Tú cũng đi theo.
Diệp Minh Nhạn nhìn hai người Diệp Đống Chi một cái nói:
- Bây giờ tôi đã hiểu, các người chính là một đám cặn bã.
Nói xong, bà ta được Mặc Mặc dìu về phòng khách.
Diệp Đống Chi thất thần đứng im tại chỗ, trong mắt lộ ra vẻ ảo não.
Ông ta không nghĩ tới mình lại bị một tiểu bát đản như Diệp Hạo đùa giỡn trong bàn tay.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần - )
…
Nhìn người trong điện thoại di động, ánh mắt Lý Thiên Thiên hiện lên vẻ mê ly.
Thiếu Tướng!
Trong nữa năm này, cô đã liều mạng cố gắng học tập, mục tiêu thi đậu Sáu Đại Học Phủ.
Những lần thi tháng cô đều được chín trăm hai mươi điểm trở lên. Có thể nói, nếu không có chuyện bấy ngờ, chắc chắn cô sẽ thi đậu.
Nhưng trong lòng cô lại không mừng rỡ chút nào.
Bởi vì, nữa năm qua, dù không cố tình những cô vẫn luôn nhìn thấy tin tức của Diệp Hạo.
Những tin tức này đánh thẳng vào tâm lý của cô.
Nhưng có một tin tức cực rung động.
Không ai nghĩ đến, Diệp Hạo mới mười chín tuổi đã có quân hàm Trung Tướng.
Lý Thiên Thiên vừa vào xem đã thấy nhiều bình luận dưới tấm hình Diệp Hạo mặc quan phục Thiếu Tướng.
- Nam thần của tôi đẹp trai quá.
- Kim Tinh a!
- Tôi muốn nhìn Oppa của tôi lúc cặc quân phục Trung Tướng.
- Diệp Hạo làm người quá điệu thấp a? Nếu không phải được những người bệnh nói ra thì không biết Diệp Hạo còn định che giấu bao lâu nữa.
- Tôi càng yêu thích Diệp Hạo, phải làm sao bây giờ?
- Đi Đại Học Trung Y, cầu hôn chứ sao?
- Diệp Hạo đang còn ở Giang Nam mà?
Lý Thiên Thiên đọc bình luận một chút xong quay lại tấm ảnh Diệp Hạo.
Lúc cô đang thất thần, cửa phòng bị đẩy nhẹ ra.
Tạ Ngưng nhìn thấy Lý Thiên Thiên như vậy, sắc mặt rung lên, bà đi ra sau lưng cô nhìn thấy gương mặt trong điện thoại mới thở dài một hơi.
Lý Thiên Thiên giật mình, cuống quít cất điện thoại vào túi.
- Mẹ vào đây làm gì?
Tạ Ngưng nhìn Lý Thiên Thiên bối rối, thở dài nói:
- Con gái ngốc, Diệp Hạo không còn là Diệp Hạo của trước kia nữa, hai con không thể ở bên nhau được đâu.
- Hiện tại mẹ còn cảm thấy anh ấy không xứng với con sao?
Lý Thiên Thiên trầm mặc hỏi lại.
Tạ Ngưng há to miệng muốn nói những lại thôi.
Dù bà có tự tin nữa cũng không dám nói Diệp Hạo không xứng với con gái mình.
- Mối tình đầu của con đã bị chính tay mẹ phá hủy.
Lý Thiên Thiên vừa nói, nước mắt vừa chảy xuống.
- Mẹ chỉ sợ con chậm trễ học tập.
Tạ Ngưng cười khổ nói.
- Mẹ để tay lên ngực tự hỏi có thật vậy không?
Lý Thiên Thiên nước mắt chảy nhiều hơn:
- Mẹ muốn lấy hạnh phúc của con để đối lấy cuộc sống xa hoa a?
- Thiên Thiên.
Tạ Ngưng biến sắc nói.
- Con đang nghĩ, nếu lúc trước Diệp Hạo có tài sản hơn trăm triệu không biết mẹ có ngăn cản chúng con hay không?
Tạ Ngưng há miệng muốn nói một số lời trái lương tâm nhưng khi lời đến miệng thì không thể nói được gì nữa.