Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------------------
Cứ như vậy mà làm theo sao?
Ngốc a!
Không được gặp mặt thì không thể gặp mặt? Cũng không phải mãi mãi không được gặp.
- Người không được tuyển chọn cũng đừng nhụt chí, một tuần lễ sau, toàn bộ Ma Đô không còn tuyển chọn nữa, mọi người đều có thể tham gia khảo hạch nghị lực, chỉ cần nghị lực mọi người đủ đánh động chúng tôi, mọi người cũng có thể gia nhập Võ Giáo Đông Phương.
Đan Lôi nói xong rồi rời khỏi Hội Trường.
Lúc này, học sinh toàn trường đều hâm mộ nhìn 41 đồng học được tuyển chọn. Bọn họ biết rõ, từ hôm nay trở đi, thân phận giữa hai bên đã có sự bất đồng.
Về phần khảo hạch nghị lực, dùng đầu ngón chân cũng biết, danh ngạch cửa này cũng không có bao nhiêu người đạt được.
Hứa Manh Manh cảm thấy thất lạc. Cô nàng biết rõ Diệp Hạo có thể dễ dàng gia nhập Võ Giáo Đông Phương. Còn mình thì không thể, đời này không còn cơ hội ở bên cạnh anh ấy nữa sao?
Hứa Manh Manh như người mất hồn, không chú ý tới phía trước đang có một nam sinh đang ngăn cản đường đi của cô nàng.
- Hứa Manh Manh.
Hứa Manh Manh mờ mịt nhìn nam sinh trước mắt.
- Manh Manh, cô có muốn gia nhậpVõ Giáo Đông Phương không?
- Cái gì?
Hứa Manh Manh khẽ giật mình.
- Tôi có thể thông qua quan hệ, cho cô một danh ngạch.
Nam sinh trầm giọng nói.
- Thật?
- Thật, chuyện này sao tôi có thể gạt cô chứ?
- Vì sao cậu lại giúp tôi?
Hứa Manh Manh rất rõ ràng, thiên hạ không có bữa cơm miễn phí.
- Đơn giản, chỉ cần cô làm bạn gái tôi.
- Không được.
- Manh Manh, một lão sư phụ trách tuyển nhận Học Viên lần này là anh họ tôi.
Nam sinh trầm giọng nói tiếp
- Nếu cô không tin, tôi sẽ gọi anh họ tới.
- Thôi được rồi.
Hứa Manh Manh tham gia Võ Giáo Đông Phương bởi vì Diệp Hạo, nếu làm bạn gái nam sinh này, cô nàng gia nhập còn có ý nghĩa gì chứ?
Còn tưởng Hứa Manh Manh không tin, nam sinh vội vàng lấy điện thoại ra gọi. Sau đó thì thấy một thanh niên vội vả chạy tới.
Học sinh bốn phía nhìn thấy thanh niên này,hai mắt bắt đầu sáng lên. Bởi vì thanh niên này trước đó một mực đều ở bên cạnh Đan Lôi.
- Chu Đào, có chuyện gì?
- Anh họ, trước đó anh đã nói sẽ để cho em hai danh ngạch phải không?
Nam sinh vội vàng hỏi.
Thanh niên nhíu mày
- Sao lại nói chuyện này?
Ánh mắt học sinh bốn phía nhìn thanh niên trở nên nóng bỏng. Câu này không khác gì chứng minh lời nói Chu Đào trước đó là sự thật.
- Manh Manh, cô tin chưa?
Chu Đào tràn đầy tự tin nhìn Hứa Manh Manh
- Chỉ cần cô đáp ứng làm bạn gái tôi, hai chúng ta sẽ cùng nhau gia nhậpVõ Giáo Đông Phương, đến lúc đó, chúng ta đã không còn là người bình thường.
- Sai rồi, cuộc đời này của cậu đã được định sẵn là người bình thường.
Đúng lúc này, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, sau đó đám người nhìn thấy Diệp Hạo đang lạnh lùng bước tới
- Diệp Hạo, nơi này không có chuyện của cậu.
Chu Đào cảm thấy nếu mình có thể gia nhậpVõ Giáo Đông Phương, đến lúc đó, cho dù Diệp Hạo cũng phải ngưỡng mộ mình.
Ánh mắt Diệp Hạo rơi vào trên người thanh niên
- Sao tôi không biết, cảnh giới Đạo Sư đã có tư cách dẫn tiến học sinh rồi?
Sắc mặt thanh niên đại biến
- Cậu không biết không có nghĩa là không có.
- Tôi có nên gọi cho Đan Lôi không nhỉ?
- Cậu ——?
Sắc mặt thanh niên tái mét.
Diệp Hạo trực tiếp bấmđiện thoại gọi cho Đan Lôi. Bên kia vừa bắt máy, Diệp Hạo đã lập tức hỏi
- Đan Lôi, người phụ tá của anh là ai?
- Chu Ba.
- Cậu ta có tư cách dẫn tiến học sinh không?
- Không có.
Nói đến đây, Đan Lôi đã ý thức được điều gì?
- Hắn đắc tội anh?
- Chưa, nhưng nhìn thấy hắn, tôi cảm thấy khó chịu.
- Có muốn tôi xử hắn không?
Đan Lôi không chút do dự nói ra.
Diệp Hạo mở loa ngoài, bởi vậy toàn bộ học sinh đều nghe thấy. Nên bọn họ cùng đám người Chu Đào đã ý thức được Diệp Hạo thật sự biết Đan Lôi. Mà nghe cuộc nói chuyện này, cũng dễ dàng biết được Đan Lôi rất tôn trọng Diệp Hạo.
Chu Ba giật nảy mình.
- Đội Trưởng, tôi…tôi.
- Tê cay sát vách, Chu Ba, cậu muốn chết thống khoái một chút thì đứng yên tại chỗ cho tôi, nếu không, tôi sẽ bẻ từng khúc xương của cậu.
Đan Lôi cắn răng nghiến lợi mắng.
Chu Ba như bị sét đánh. Hắn rất rõ ràng tính cách Đan Lôi. Tên này nói được thì làm được.
- Đánh đánh giết giết, còn thể thống gì nữa?
Lúc này, Diệp Hạo nói ra
- Bãi chức của hắn là được.
- Vâng vâng vâng, tôi làm ngay đây.
Đan Lôi một mực cung kính.
- Được, cứ như vậy mà làm.
Diệp Hạo nói xong rồi cúp điện thoại.
Lúc này, toàn trường đều khiếp sợ nhìn Diệp Hạo.
Diệp Hạo ánh mắt rơi vào trên người Hứa Manh Manh
- Tôi có thể giúp cô gia nhậpVõ Giáo Đông Phương, không cần thông qua tên tiểu nhân này. Diệp Hạo đưa một cái bảng biểu cho Hứa Manh Manh nói
- Cho cô.
Hứa Manh Manh nhìn bảng biểu trong tay, giờ khắc này, cô nàng cảm thấy bản thân giống như đang nằm mơ.
- Tôi có thể gia nhậpVõ Giáo Đông Phương?
- Không những có thể gia nhậpVõ Giáo Đông Phương, cô còn có thể vào Ban trọng Điểm của Võ Giáo Đông Phương.
Diệp Hạo khoác vai Hứa Manh Manh rời đi.
Cặp môi Chu Đào rung rung, hơi khàn khàn nói với Chu Ba
- Anh, danh ngạch của em thì sao?
Chu Đào vừa nói đến đây đã bị Chu Ba cho ăn một bạc tai
- Mày hại tao rồi, còn đòi danh ngạch? Danh ngạch cái ông nội mày.
Chu Đào nhìn bóng lưng Chu Ba rời đi, cả người như người mất hồn đứng nguyên tại chỗ.
Kỳ thật, Chu Ba không có lừa Chu Đào, dù Chu Ba không có tư cách dẫn tiến học sinh, nhưng Đan Lôi lại có thể a. Đến lúc đó,hắn chỉ cần nịnh nọt Đan Lôi một chút, một hai cái danh ngạch vẫn không có vấn đề gì. Nhưng hiện tại hắn lại mất đi sự tín nhiệm của Đan Lôi.
Địa vị của lão sư Thủy Võ Cửu Trọng kém hơn lão sư Tiên Thiên cảnh, tuy Lão sư Tiên Thiên cảnh cũng không có tư cách giải trừ chức vụ của hắn, nhưng năm đó Đan Lôi chính là Hiệu Trưởng của Võ Giáo Đông Phương. có tầng quan hệ này, thì việc bãi chức còn có vấn đề gì?
Đến phòng học, Hứa Manh Manh bắt đầu thu thập sách giáo khoa. Trong lớp, rất nhiều đồng học đều hâm mộ nhìn Hứa Manh Manh.
- Hứa Manh Manh cũng quá may mắn đi.
- Đúng vậy, ai ngờ Diệp Hạo lại quen biết với Võ Giáo Đông Phương, ngay cả người phụ trách tuyển nhận học sinh cũng là đàn em cậu ta.
- Hứa Manh Manh đến Võ Giáo Đông Phương, sợ cũng không có ai dám khi dễ cô ta nha?
- Đây mới là bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng nha.
Học sinh trong lớp đều rất rõ ràng, từ nay về sau,nhân sinh hai bên là hai quỹ tích khác nhau. Bởi vậy khi Hứa Manh Manh dọn dẹp đồ đạc, các bạn học của nàng đều ra tay giúp đỡ. Ngươi không tạo quan hệ tốt với người ta lúc này thì đợi đến khi nào chứ?