Dịch: Vũ
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------------------------------------------
Lâm Nhu Nhi rời đi.
Diệp Hạo nhìn đồng hồ cũng đã bảy giờ.
Hắn lấy điện thoại ra gọi cho Trương Lan.
Chưa đến 2 lần rung chuông, đầu dây bên kia đã có trả lời.
- Diệp Hạo.
- Trương Lan, tôi đang đứng trước của phòng của cô nè.
- Sao anh không báo trước cho tôi một tiếng.
- Cái này…
- Anh đợi một lát.
Nói xong Trương Lan nhanh chóng cúp điện thoại.
Cô còn chưa rửa mặt trang điểm nữa a.
Bởi vì trước đó cô nghĩ Diệp Hạo sẽ đến đây tầm 9~10 giờ, hoặc cũng có thể Diệp Hạo sẽ không đến.
Nhưng Diệp Hạo lại đột ngột gọi khiến Trương Lan rất gấp gáp.
Cô vội vã rửa mặt, trang điểm, đeo đồ trang sức trang nhã, rồi chọn một bộ quần áo để mặc.
Bạch Hà nhìn bộ dáng Trương Lan đang hấp tấp mà thở dài một hơi.
Thật ra đêm giáng sinh cô cũng muốn hẹn Diệp Hạo, nhưng cô và Diệp Hạo đã không thể còn khả năng nữa rồi.
Hơn nữa vì sự kiện kia mà giữa cô và Trương Lan đã tạo ra một khoảng cách vô hình, hai người hiểu rõ sẽ không bao giờ có thể trở lại như xưa nữa.
Sau một hồi chọn lựa một bộ đồ ưng ý, Trương Lan ngắm mình trước gương vài lần mới đi ra, đi không được bao lâu, cô lại quay về.
Mở hộp tủ ra, trong tủ có một túi giấy.
Lấy túi giấy xong Trương Lan mới vội vang xuống lầu.
Lúc xuống lầu, cô thấy rất nhiều nữ sinh trong kí túc xá đang vây quanh Diệp Hạo đòi xin chữ kí.
- Diệp Hạo, em muốn xin chữ kí.
- Em cũng muốn.
- Diệp Hạo, anh có bạn gái chưa?
- Diệp Hạo, dù anh có bạn gái nhưng em cũng không ngại làm tiểu tam đâu!
- Diệp Hạo, bốn nữ sinh phòng em cũng muốn làm tiểu tam của anh nè.
Diệp Hạo nghe thấy những từ bưu hãn này, trên trán cũng phải chảy mồ hôi lạnh.
- Cái này… ý tốt của mấy cô tôi đều xin nhận.
Diệp Hạo vội đáp.
- Diệp Hạo, tối nay là đêm Giáng sinh, anh ở đây hẹn ai vậy?
- Đúng vậy, Diệp Hạo, anh hẹn ai vậy?
Lúc những nữ sinh đang hỏi, Diệp Hạo thấy Trương Lan ở xa xa.
- Ở đây.
Diệp Hạo thuận thế tách ra khỏi đám nữ sinh.
Nhưng đám nữ sinh lại không hề có ý định buông tha cho hắn một cách dễ dàng, các cô lại vây quanh Diệp Hạo một lần nữa.
- Diệp Hạo, đêm giáng sinh này không biết anh có quà không?
- Đúng đấy, không có quà chúng em sẽ không thả anh đi đâu.
- Đúng đấy, đúng đấy, anh phải cho nhóm chúng em ít thức ăn cho chó à nhằm đãi chúng em một bữa chứ.
Trương Lan không nghĩ những cô gái trẻ này lại hung hãn như vậy.
Đối với ánh mắt xin giúp đỡ của Diệp Hạo,Trương Lan cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.
- Từ từ đã nào.
Diệp Hạo suy nghĩ một chút rồi nói.
- Tôi mời mọi người đến Nhà hàng Bồng Lai ăn buffet được không? Nghe nói đêm giáng sinh còn được tặng quà nữa.
- Thật không?
Nhà Hàng Bồng lai là một trong những nhà hàng năm sao cao cấp nhất Ma Đô này nha!
- Mình nhớ mỗi người phải tốn 998 lận đó.
- Cái này có phải mắc quá hay không?
Diệp Hạo nhìn nhóm nữ hài đắn đo mới cười nói:
- Khó khăn lắm mọi người mới tụ lại một chỗ, tất cả không cần phải khách khí, hiện tại chúng ta đi thôi.
- Bây giờ không dễ đón xe đâu.
Trương Lan nói khẽ.
- Cái này…
Diệp Hạo suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại gọi cho Trương Kình Tùng.
Diệp Hạo tin tưởng lấy khả năng của ông ta, điều mấy chiếc xe vẫn không có vấn đề gì.
Sân lớn Đại học Trung Y.
Đợi nhóm hơn ba mươi người của Diệp Hạo đến cổng cũng đã là chuyện của 20 phút sau.
Mà lúc này, trước cổng đang lẳng lặng đậu bốn chiếc Lincoln phiên bản dài.
Diệp Hạo nhìn thấy một màn này cũng xanh mặt lại.
- Wow.
- Lincoln.
- Của vị đại gia nào?
- Nếu có thể gả cho người đó thật tốt biết bao a.
Thư kí thân cận của Trương Kinh Tùng nhìn thấy sắc mặt Diệp Hạo đã ý thức được ông chủ mình nịnh sai thời điểm cmnr.
Diệp Hạo hình như không thích khoe khoang.
Cái này cũng thật quá khoe khoang rồi.
- Diệp công tử.
Một thanh niên mặc đồ đen đi đến bên người Diệp Hạo cung kính gọi, sắc mặt đám nữ sinh thay đổi nhìn Diệp Hạo.
- Diệp Hạo, tất cả đều của nhà anh à?
Hai mắt của một nữ sinh lấp lánh hỏi.
- Không phải, của bạn tôi cho mượn thôi.
Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.
- Đi thôi.
Ba mươi nữ sinh hưng phấn hét lên.
Đời này các cô đều chưa được ngồi qua Lincoln.
Chân chính vào chiếc Lincoln, các cô mới phát hiện, nó càng xa hoa hơn so với tưởng tượng của mình.
Đủ các loại thiết bị điện tử cùng chỗ ngồi xa hoa khiến các nàng hoa cả mắt.
- Lincoln phiên bản dài này cũng hơn 1000 vạn à.
- Đây là dòng Lincoln cao cấp nhất, trang bị chống đạn làm từ vật liệu pha lê, mình nhìn qua giá tiền trên web, hình như hơn 1500 vạn thì phải.
- Trơi ơi, cái này cũng quá đắt đi.
- Cả đời này có thể kiếm đủ tiền để mua một chiếc Lincoln không đây?
- Học sinh tốt nghiệp đại học Trung Y cũng không kiếm được, vấn đề ở chỗ cô không thể đấu lại với đại gia.
- Giá cả bảo dưỡng hằng năm của chiếc này cũng không hề thấp.
Diệp Hạo và Trương Lan cùng ngồi hàng phía trước.
Trương Lan đưa hộp giấy trong tay cho Diệp Hạo nói.
- Đây là quà giáng sinh tôi tặng anh.
Diệp Hạo mở hộp ra nhìn thì giật mình.
Bởi vì bộ y phục mà Trương Lan chọn này chính là bộ trước kia Đường Phiên Phiên nhắm tới.
Diệp Hạo vẫn nhớ nó có 2 vạn 7200 tệ.
Trương Lan từ đâu mà có nhiều tiền như vậy?
Diệp Hạo bất động thanh sắc lấy bộ y phục ra, nhờ sự trợ giúp của Trương Lan mặc lên người.
Không thể không nói ánh mắt của Trương Lan và Đường Phiên Phiên rất tốt.
Bộ y phục này, khéo léo nhưng không kém sự hào phóng, cực kì đẹp mắt.
Dù ánh mắt Diệp Hạo cực kì khó tính nhưng mặc bộ này trên người vẫn cảm thấy độ đẹp trai của bản thân cũng tăng lên một bậc.
- Rất đẹp trai.
- Ánh mắt Trương Lan thật tuyệt.
- Diệp Hạo xoay một vòng cho em xem đi.
Cô gái ngồi cuối cùng hàng bên trong đi đến nói.
Diệp Hạo để mặc cho đám nữ sinh sờ tới sờ lui.
Đợi đến lúc những cô bé này rời đi, Diệp Hạo mới nhìn Trương Lan nói:
- Phí tâm rồi.
- Anh thích là được.
Trương Lan khẽ đáp.
Diệp Hạo gọi cho Lục Hành Vân chuẩn bị một phen.
Lục Hành Vân, người phụ trách Nhà hàng Bồng Lai.
Khi đám nữ sinh này đến nhà hàng, phục vụ cửa ra vào nhiệt tình dẫn các cô đến khu vực ăn uống.
Các cô nhìn thấy đủ loại đồ ăn ngon đặc sắc, nguyên một đám ngạc nhiên hô lên.
Diệp Hạo cười nói:
- Tự nhiên đi.
Các cô hô to một tiếng vạn tuế rồi bắt đầu cầm đĩa đi chọn những thức ăn mình thích.
Những nữ sinh này thức thời nên không có quấy rầy Diệp Hạo và Trương Lan bên nhau.
Mà ngay lúc bọn họ đang ăn, hai người phục vụ đẩy một cái xe nhỏ đi tới.
- Đêm nay tổng giám đốc chúng tôi muốn tặng cho mọi người một phần quà giáng sinh.
Một phục vụ tướng mạo xinh đẹp nhu mì cười nói:
- Đương nhiên món quà như thế nào phải nhìn vào may mắn của mọi người, tôi chỉ có thể bật mí một chút, giải thưởng lớn nhất lên đến 10 vạn NDT.
Toàn trường xôn xao.
Không ai có thể ngờ tổng giám đốc Nhà hàng Bồng Lai lại hào phóng như thế.
- Chúng tôi rút trước.
- Chúng tôi tới trước.
- Bên này, bên này.
Đám nữ sinh đại học Trung Y tức khắc kêu lên.
Không ai muốn làm người cuối cùng cả.