Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------------------------------------------
Đường Phiên Phiên khoanh chân lại nói khẽ:
- Tôi tu luyện đi.
Thế nhưng rất nhanh, cô nàng đành từ bỏ trạng thái tu luyện.
Bởi vì tâm tình hiện giờ của cô không thích hợp làm chuyện này, nếu còn cưỡng ép, rất có thể tẩu hoả nhập ma.
Lúc Đường Phiên Phiên mở hai mắt ra, Diệp Hạo đã nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Đường Phiên Phiên cắn bờ môi, suy nghĩ một chút, rồi giống như con mèo nhỏ cuộn tròn trong ngực Diệp Hạo, sau đó cô cẩn thận từng li từng tí kéo tay Diệp Hạo lên người mình.
Đường Phiên Phiên vui vẻ rạo rực đi ngủ.
Sáu giờ sáng, Diệp Hạo tỉnh lại đúng giờ, khi hắn thấy mình đang ôm Đường Phiên Phiên, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên lẫn nghi ngờ, hắn cẩn thận giơ tay lên, sau đó nhẹ nhàng đắp chăn bông lên người cô.
Hiếm khi mới về nhà một chuyến, nên hắn không tính toán quay về Ma Đô nhanh như vậy.
Lúc Diệp Hạo đang đánh răng, Đường Phiên Phiên cũng đã đi tới.
- Sao không ngủ tiếp đi?
- Tôi không có thói quen ngủ nướng.
Đường Phiên Phiên trừng mắt với hắn.
- Lát nữa cùng đi thăm cô con nhé.
Diệp Chí Quốc khẽ nói.
- Không bằng đón cô đến nhà chúng ta ở đi.
Diệp Hạo đề nghị.
- Nhà mình không rộng lắm.
- Chúng ta mua một ngôi biệt thự là được.
Diệp Hạo cười nói:
- Con vừa mới có 500 vạn.
Diệp Chí Quốc và Quách Tú liếc nhau một cái, không thể không nói những lời của Diệp Hạo làm bọn họ động lòng.
- Khu biệt thự Tử Vân ở thành phố chúng ta không tệ, nhưng nghe nói một mét vuông phải 1 vạn 2:
Diệp Chí Quốc trầm ngâm một lát nói.
Diệp Hạo lấy điện thoại ra chuyển khoản ngân hàng.
Vài giây sau điện thoại của Diệp Chí Quốc nhận được tin nhắn chuyển khoản.
- 1000 vạn.
- Con nghĩ 1000 vạn không có vấn đề gì?
- Trên người con còn tiền không?
- Trên người con còn hơn 500 vạn đó?
Diệp Hạo cười nói.
- Được rồi, tên nhóc con còn nhiều tiền hơn cha nữa.
Con trai càng ngày càng có tiền đồ, Diệp Chí Quốc không hỏi nhiều nữa.
Sau khi ăn cơm xong, một nhà Diệp Hạo ngồi xe MINI của Đường Phiên Phiên tới nhà Diệp Minh Nhạn.
Diệp Minh Nhạn thấy một nhà Diệp Hạo đến vô cùng kích động.
Hàn huyên một chút, Diệp Chí Quốc đi vào chủ đề chính.
- Cô út, cô ở cùng bọn anh đi.
- Cái gì?
- Anh chuẩn bị mua biệt thự ở khu Tử Vân.
- Mua biệt thự sao?
Diệp Minh Nhạn mở to mắt nhìn nói:
- Anh lấy đâu ra tiền?
- Tiểu Hạo mới cho anh 1000 vạn.
- Tiểu Hạo?
Bỗng nhiên Diệp Minh Nhạn nghĩ đến gì đó:
- Tiểu Hạo mới nhận được 500 vạn tiền thưởng thôi mà.
Bây giờ có thể nói Diệp Hạo là người không ai không biết, không người không hiểu trong Giang Nam này.
Cho dù không chú ý internet và TV, Diệp Minh Nhạn cũng biết Diệp Hạo giành được hạng nhất cuộc thi thành ngữ cả nước.
- Đây chỉ là một giải thưởng nhỏ mà Tiểu Hạo đạt được mà thôi.
Diệp Chí Quốc sớm nghĩ kỹ lý do thoái thác:
- Tiểu Hạo sớm có mấy ngàn vạn trên người rồi.
- Cuối cùng Tiểu Hạo cũng có tiền đồ a.
Diệp Minh Nhạn vui mừng nói:
- Nhưng em ở đây quen rồi, không nên đến gây thêm phiền phức cho anh chị.
- Cô út cô nói gì thế?
Quách Tú không thuận theo lên tiếng.
- Chuyện này có thêm phiền phức gì chứ? Đợi biệt thự sửa xong chúng tôi sẽ tới đón cô, nếu cô không đi chị sẽ trói cô đi.
Diệp Minh Nhạn không khỏi nở nụ cười.
- Tiểu Hạo, cháu định khi nào mới kết hôn với Phiên Phiên?
Vấn đề này cũng rất sắc bén.
- Nói sau ạ.
Diệp Hạo cười nói.
- Cô bé xinh đẹp như vậy cháu còn không nắm chặt, cô nói này bây giờ làm hôn lễ luôn đi.
Diệp Minh Nhạn nói:
- Kết hôn rồi sinh con, cô còn có thể giúp cháu trông con.
Đường Phiên Phiên xấu hổ cúi đầu xuống.
- Nếu cô nói thêm gì nữa, Phiên Phiên sẽ làm đà điểu mất kaka.
Diệp Hạo cười nói.
- Không nói, không nói, cô bé da mặt mỏng.
Diệp Minh Nhạn cười ha ha trả lời.
Sau đó lại hàn huyên một lát, cả nhà cùng đi xem khu biệt thự Tử Vân.
Biệt thự thành phố Giang Nam vừa mới bắt đầu khởi công xây dựng, bởi vậy nơi này còn khá nhiều biệt thự trống.
Một nhà Diệp Hạo nhanh chóng thanh toán tiền đặt cọc một biệt thự 400 mét vuông.
- Ngày mai tôi sẽ liên hệ với đội công trình sửa sang.
- Lúc sửa sang nhất định phải dùng vật liệu bảo vệ môi trường.
Đường Phiên Phiên nói khẽ:
- Bây giờ đa số sơn hàng nội địa đều có foodmandhit.
- Chú chuẩn bị dùng DIATOM MUD LANSHE.
- Thành phố Giang Nam đã lưu truyền dùng DIATOM MUD rồi sao?
Diệp Hạo kinh ngạc hỏi lại.
- Đại diện của cha là DIATOM MUD LANSHE.
Diệp Chí Quốc cười nói:
- Bây giờ trên thị trường cho dù sơn đứng đầu cũng nhất định chứa foodmandhit, mà foodmandhit giữ chu kỳ 20 năm, nhưng nó sẽ là một mầm họa vô cùng lớn với cơ thể con người..
- Hình như biệt thự ở Thượng Hải của con cũng dùng DIATOM MUD LANSHE.
- DIATOM MUD là gì?
Diệp Minh Nhạn hỏi.
- Cô út, DIATOM MUD là một loại vật liệu mới bảo vệ môi trường, đợi phòng ở sửa chữa xong có thể trực tiếp vào ở, không cần phơi nắng ba tháng hoặc nửa năm.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần – )
…
Diệp Hạo ở nhà ba ngày sau đó quay về trường học.
- Chị có muốn đi học không?
Đường Phiên Phiên đưa hắn đến cửa trường.
- Thân thích của tôi đến, muốn về nhà tôi ngủ.
Đường Phiên Phiên nói khẽ.
- Vậy chị đi đường cẩn thận.
Diệp Hạo vội vàng nói.
- Tôi về Hải Hằng Hoa Viên.
- Chị không trả phòng ở Hải Hằng Hoa Viên à?
- Tôi mua phòng ở đó luôn rồi.
- Chị mua nó làm gì?
- Tôi không những mua phòng đó mà còn mua phòng đối diện và phòng trên tầng ba nữa.
Đường Phiên Phiên cười nói.
- Đầu tư sao?
- Tôi thấy bây giờ bên trên đưa ra khái niệm khu phòng học, mà ưu tú nhất ở Ma Đô là Hải Hằng Hoa Viên bên cạnh trường Nhất Trung, bởi vậy một khi phân chia khu phòng học, giá phòng sẽ điên cuồng tăng lên.
- Tôi không hiểu chuyện này.
Diệp Hạo không có nghiên cứu qua kinh tế, bởi vậy nhẹ nhàng lắc đầu.
- Hai ngày nay tôi đang xin ngân hàng cho vay chuẩn bị mua thêm mấy phòng nhỏ.
- Nếu chị cần tiền cứ nói cho tôi biết.
- Ừm.
Đường Phiên Phiên nói khẽ.
- Bây giờ tôi cảm thấy chuyện này rất thú vị, nếu cậu đều trải đường thật tốt cho tôi, tôi kiếm tiền không còn ý nghĩa rồi.
- Chị muốn làm sao thì làm, tôi muốn nói với chị rằng - - cho dù làm hỏng cũng không sao.
- Tôi biết.
- Vậy tôi đi học đây!
Sau đó Diệp Hạo mở cửa xe tiến về phía phòng học.
Lúc đi vào con đường mòn trong rừng, Diệp Hạo nghe thấy tiếng thiếu nữ cầu cứu.
Hắn nhanh chóng chạy tới nơi đó.
Chừng mười mấy hơi thở sau, Diệp Hạo thấy một người đàn ông đang xé rách quần áo một người phụ nữ, mà người phụ nữ này đang không ngừng giãy dụa kêu cứu.
Diệp Hạo tiến nhanh lên trước đá người đàn ông kia sang một bên.
- Không sao chứ?
Diệp Hạo ngồi xổm trước mặt thiếu nữ nói khẽ.
Trong mắt thiếu nữ tràn đầy vẻ bối rối, vẻ mặt đầy vệt nước mắt, cô ta hoảng sợ ôm lấy Diệp Hạo.
- Cứu tôi, cứu tôi, cứu tôi. Huhu...