Mục lục
Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Lương

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

----------------------------------

Hoa Tư nghe được lời Công Tôn Hiên thốt, vội vàng tới gần.

Khi ông nhìn thấy danh hiệu bên trên giấy chứng nhận, gương mặt ông toàn sự chấn động.

- Làm sao có thể?

Nhất Phẩm Đại Quan có thể nói vấn đỉnh quốc gia a.

Diệp Hạo tuổi trẻ như thế làm sao có thể làm được đây?

Diệp Hạo thu hồi giấy chứng nhận rồi nhàn nhạt nhìn Công Tôn Hiên nói:

- Kì thật dù không có thân phận này ông cảm thấy phía trên có người có thể ép buộc được tôi sao?

- Ý cậu là gì?

- Ý của tôi như thế nào mà ông còn chưa hiểu sao?

Diệp Hạo bình tĩnh nói:

- Cái này bất quá chỉ là một thân phận của tôi thôi.

Trong lòng Công Tôn Hiên bắt đầu run động.

- Chuyện lần này tôi không hài lòng, tôi sẽ nói chuyện này cho Tể Phụ.

Thanh âm Diệp Hạo vừa rơi xuống, Tôn Hiên chợt liền rùng mình một cái.

- Đừng.

Diệp Hạo căn bản không cho ông ta cơ hội nói thêm lời nào mà xoay người rời đi.

Lần này ngay cả Hoa Tư cũng không dám ngăn cản.

Buồn cười!

Người trẻ tuổi như vậy đã làm Nhất phẩm đại quan, ai nào lại dám cản đây?

(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần - )

. . .

Diệp Hạo vừa mới ra khỏi phòng hiệu trưởng đã thấy Trương Lan cách đó không xa.

- Không phải đang học sao, đến đây làm gì?

- Nhìn xem anh có chuyện gì không?

Trương Lan nhìn chằm chằm Diệp Hạo nhân tiện nói:

- Tính cách của anh không bao giờ chịu nhường ai, có trời mới biết anh sẽ làm ra việc gì?

- Để được như vậy điều tiên quyết là bản thân phải có thực lực tương ứng, nếu không chỉ có thể tự rước lấy nhục.

Diệp Hạo mỉm cười đáp.

- Cô chưa nhìn thấy thời điểm tôi ra vẻ đáng thương.

- Anh lợi hại như vậy còn làm tôn tử à?

Trương Lan nói xong đột nhiên nghĩ đến cái gì đó:

- Chị Hoa lợi hại như vậy còn không phải bị đánh hạ sao?

- Ý gì đây?

Diệp Hạo khẽ giật mình hỏi lại.

- A, không có gì.

Thanh âm Trương Lan yếu dần:

- Chuyện này tôi định không nói cho cậu… được rồi….tôi nói…

Trước cái nhìn chăm chăm của Diệp Hạo, Trương Lan phát hiện bản thân mình không thể giấu được bí mật gì.

Chị Hoa bởi vì có kì ngộ nên tu vi đã đột phá, theo lý thuyết nên được vào trung tâm Võ Đạo Cục, mà trong một cuộc cạnh tranh cương vị quan trọng, chị ta đã đả thương một thanh niên, mà sư tôn hắn là một vị thái thượng trưởng lão, nhưng lại không để ý quy củ mà ra tay đả thương chị Hoa, nếu không có Cục trưởng cục Võ đạo ra mặt, sợ rằng chị ấy khó bảo toàn mạng sống.

- Chuyện này xảy ra khi nào?

- Ba ngày trước.

- Sao cô biết rõ vậy?

- Đan Lôi nói cho tôi.

- Hiện tại Thiều Hoa có nguy hiểm đếm tính mạng không?

- Nghe nói Cục Trưởng đã xuất thủ ổn định thương thể cho chị ấy rổi.

- Được rồi.

Trương Lan nhìn thấy trên khuôn mặt Diệp Hạo không có bao nhiêu dao động không khỏi kéo Diệp Hạo nói:

- Anh đừng làm chuyện điên rồ nha.

- Quân tử báo thù, 10 năm không muộn mà.

Diệp Hạo nhìn Trương Lan nói:

- Tôi không ngốc như cô tưởng tượng đâu.

- Thật?

- Thật chứ.

Diệp Hạo gật đầu đáp:

- Nhưng hiện tại tôi muốn đi thăm Thiều Hoa.

- Tôi cùng đi với nh.

- Cấp bậc của cô không đủ.

Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu:

- Yên tâm đi, tôi rất nhanh sẽ trở lại.

- Diệp Hạo, anh ngàn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ nha.

Diệp Hạo nhìn ánh mắt lo lắng của thiếu nữ trước mắt, ôn nhu cất lời:

- Biết rồi.

Nói xong câu này, Diệp Hạo quay người rời đi.

Diệp Hạo bay lên đứng giữa không trung gọi điện cho Âu Dương Hoa.

Âu Dương Hoa, Phó đường chủ Chấp Pháp Đường của Võ Đạo Cục.

Lúc trước chính hắn mời Diệp Hạo làm Thái thượng trưởng lão Võ đạo cục.

- Diệp tiền bối.

Âu Dương tiếp điện thoại của Diệp Hạo sau đó nghiêm nghị nói:

- Là tên nào đả thương Thiều Hoa?

Diệp Hạo đi thẳng vào vấn đề hỏi.

- Tiền bối, cậu…

- Trả lời câu hỏi của tôi.

- Tiền bối, không phải tôi không nói cho cậu, mà vị kia không biết chiếm được kì ngộ gì, tu vi trong thời gian ngắn đã đột phá Phân thân cảnh rồi, nghe cục trưởng nói vị này cũng đã đạt đến Ích Cốc Cảnh trong truyền thuyết.

- Ích Cốc Cảnh có thể không nhìn quy củ trong Võ đạo cục à?

- Tu vi cục trưởng đã đột phá Võ đạo cực hạn, nhưng còn không đến được tầng thứ cao hơn Thiên Nhân kia, mà người kia nếu không phải kiêng kị thân phận của cục trưởng, Thiều Hoa lúc ấy đã không thể sống sót rồi.

- Tôi nhớ ông từng nói Võ đạo cục trừ tôi ra chỉ có ba vị tu sĩ.

- Người tu vi yếu nhất mới đột phá đến Phân Thân Cảnh tầng một, còn một vị lại là thần Long thấy đầu không thấy đuôi, nghe đồn tu vi hắn còn muốn cường hãn hơn Thiên Nhân võ đạo giới?

Diệp Hạo biết rõ Thiên Nhân cảnh tương đương với Ích Cốc Cảnh.

Bởi vì đến Ích Cốc Cảnh đã có thể lấy năng lượng từ Thiên Địa bổ sung liên tục cho bản thân.

Nói cách khác, vị Tu sĩ kia chí ít cung phải đạt đến cảnh giới Thông thiên cảnh thậm chí còn cao hơn.

Bất quá Diệp Hạo lại không kiêng kị cho lắm.

Thông Thiên cảnh thì thế nào?

Một thời gian sau hắn cũng có thể đột phá đến Thông thiên cảnh.

- Thiều Hoa hiện tại đang ở đâu?

- Tổng bộ.

- Nói vị trí cụ thể cho tôi.

- Diệp tiền bối…

- Tôi còn không có để Ích Cốc cảnh trong mắt.

Câu nói của Diệp Hạo khiến Âu Dương Hoa chấn động.

- Diệp tiền bối, cậu đang nói đùa sao?

- Cho dù người đó có đạt đến Thông Thiên cảnh, tôi cũng không phải không có biện pháp giết chết hắn.

Diệp Hạo lạnh lùng nói tiếp:

- Được rồi, nói cho tôi địa chỉ sau đó chăm sóc tốt Thiều Hoa dùm tôi, tôi sẽ nhanh chóng chạy tới Võ đạo cục.

Âu Dương Hoa nói địa chỉ cho Diệp Hạo sau đó vội vàng chạy tới văn phòng Cục trưởng.

Trương Sơ nghe được tiếng gõ cửa, chậm rãi nói:

- Vào đi.

Sau khi vào phòng, Âu Dương Hoa mới phát hiện sắc mặt Cục Trưởng trắng bệch nói:

- Cục Trưởng, ông sao vậy?

- Còn không phải do lão thất phu Đoạn Cảnh kia sao.

Lấy thân phận Trương Sơ hiện tại sẽ tuyệt đối không nói ra những lời không tiêu chuẩn như thế, nhưng Trương Sơ lại nói trước mặt Âu Dương Hoa, có thể hiểu trong lòng ông đang phẫn nộ cỡ nào.

- Ngày tốt lành của Đoạn Cảnh đến hôm nay sẽ chấm dứt.

Âu Dương Hoathuận tiện đóng cửa lại rồi trầm giọng nói.

- Cái gì?

Trương Sơ phủi áo một cái đứng lên.

Trương Sơ mặc một thân nho trang tao nhã, dù đã qua năm mươi, nhưng da thịt ông vẫn bóng loáng như trai trẻ hai lăm.

Âu Dương Hoa thuật lời nói của Diệp Hạo lại một lần.

- Những ngày này tôi đều một mực điều tra về Diệp tiền bối, nếu cậu ta đã nói ra lời này, cho thấy cậu ta thật có thể làm được.

Trương Sơ trầm ngâm một cái nói:

- Bây giờ chúng ta đi thăm Thiền Hoa thôi.

Diệp Hạo không bao giờ hỏi chuyện của Võ đạo cục.

Nhưng lần này Thiều Hoa bị đánh trọng thương, Diệp Hạo lại hỏi đến, đồ đần cũng biết Diệp Hạo rất coi trọng Thiều Hoa.. . .

- Cậu đến đây làm cái gì?

Đan lôi nhìn một thanh niên mặc bạch sam đi tới trầm giọng nói.

- Tôi tới thăm Thiều Hoa.

Thanh niên bạch sam lườm Đan Lôi một cái, thản nhiên nói.

- Đội trưởng chúng tôi không muốn nhìn thấy cậu.

Đan Lôi biết rất rõ, Thiều Hoa bị trọng thương cũng vì tên trước mắt chính này.

- Cút.

Thời điểm ánh mắt thanh niên bạch sam rơi vào người Đan Lôi, cô ta như bị sét đánh rồi bay ra ngoài mấy chục mét, cô ôm đầu điên cuồng hét thảm thiết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK