Mục lục
Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Vũ

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

----------------------------------

IQ của Hosky vốn đã cao hơn chó bình thường, bây giờ còn được Diệp Hạo tăng lên thì không cần phải nói.

- Trong nhà thế nào rồi?

Lâm Nhu Nhi im lặng một lúc lâu, quan tâm hỏi.

- Tình cảnh Lâm gia ngày càng khó khăn.

Tiểu Mai khẽ thở dài.

Lâm gia vốn nhờ có quan hệ với Tiếu gia nên có thể đọc bá Ma Đô.

Nhưng không nghĩ tới ông chủ phía sau Bồng Lai Hội Sở lại nhúng tay vào chuyện này.

Kết quả, chấm dứt quan hệ thông gia với Tiếu gia.

Những chuyện này làm Trịnh gia ý thức được sự đáng sợ của Lâm gia. Vì vậy, những gia tộc này bắt đầu tấn công tài chính Lâm gia, chỉ sau nữa ngày ngắn ngủi, giá cổ phiếu của Lâm gia đã giảm ba phần.

Lâm Nhu Nhi há to miệng muốn nói gì đó, nhưng lời vừa ra đến miệng lại không biết nên nói gì.

- Còn có, chức vị tổng giám đốc của tiểu thư đã bị lão gia bãi bỏ.

Tiểu Mai nói tiếp.

- Sự trừng phạt cho chị đây sao?

Vẻ mặt Diệp Hạo không vui lên tiếng.

Lâm Nhu Nhi không nói gì.

Mặc kệ như thế nào, Lâm Viễn Đồ cũng là ông của cô, dù cho Lâm Viễn Đồ có vô lại như thế nào, cô cũng không được nặng lời.

- Ngoại trừ những cái đó.

Tiểu Mai nói đến đây ngừng lại.

- Cái gì?

- Trừ những chuyện đó ra, lão gia còn thu hồi hết tất cả tiền của tiểu thư.

Trong mắt Lâm Nhu Nhi lộ vẻ đau đớn.

Cô không nghĩ tới ông nội mình lại tuyệt tình như vậy.

- Lâm Nhu Nhi, chị muốn cả đời này phụ thuộc vào Lâm gia?

Lúc này, Diệp Hạo mở miệng nói.

- Tôi.

- Lấy năng lực của chị, chị có thể dễ dàng thành lập một công ty của riêng mình, tôi cảm thấy chị cần phải thoát khỏi Lâm gia mà tự lực cánh sinh.

Lâm Nhu Nhi không trả lời, nhưng trong mắt của cô hiện lên vẻ rung động.

Đội xe đến Ma Đô, Diệp Hạo xuống xe trước.

Lâm Nhu Nhi trên xe yên lặng một lát rồi nói:

- Đi Hội Quán Tử La Lan.

- Tiểu thư, cô muốn hợp tác với Hội Quán Tử La Lan?

- Hội Quán Tử La Lan do một nhóm các cô gái phát triển, nhưng họ không có mấy người có thiên phú kinh doạnh.

Ánh mắ Lâm Nhu Nhi lóe lên sự tự tin.

- Tôi tin tưởng, nếu hợp tác với nhau, chúng ta sẽ thay đổi thương nghiệp Ma Đô.

Hội Quán Tử La Lan được mệnh danh là một trong Tam Đại Hội Sở của Ma Đô, nói như thế nào cũng không thể đơn giản.

Cũng vì nơi đây có được tài nguyên mà không ai có.

Những người khác có thể không biết người thành lập Hội Quán Tử La Lan là ai? Nhưng Lâm Nhu Nhi làm sao không biết cho được.

Mà bây giờ, người sáng lập Hội Quán Tử La Lan đang ngồi trước mặt cô.

- Lâm Nhu Nhi, cô cuối cùng cũng hồi tâm chuyển ý.

Người phụ nữ đứng đầu hội quán nhìn qua Lâm Nhu Nhi nói.

Phụ nhân này có thể trở thành người thành lập Hội Sở Tử La Lan, nguyên nhân cũng vì chồng cô là nhân vật đứng đầu trong giới chính trị ở Ma Đô.

Tuy Ma Đô không phải thành phố trực thuộc trung ương. Nhưng có thể khẳng định, Nhân vật đứng đầu Ma Đô chỉ cần không xuất hiện vấn đề, tương lai có thể trở thành Nhất Phẩm Đại Quan, được mọi người ngưỡng mộ.

Hai người khác cũng không vừa, cũng là vợ của hai người chức cao trong giới chính trị.

Các nàng đều có dã tâm rất lớn.

Đây cũng là nguyên nhân họ muốn thành lập Hội Quán Tử La Lan.

Nhưng họ lại không có thiên phú kinh doanh.

Nhưng điều này không đồng nghĩa với việc họ không kiếm được tiền, thực tế hoàn toàn ngược lại.

Chỉ cần ba người này thể hiện một chút ý muốn kinh doanh, lập tức sẽ có rất nhiều người nguyện ý đưa tiền tới.

Nhưng vấn đề là, các cô không dám nhận a!

Chồng của họ lúc nào cũng bị vô số người dòm ngó, các cô làm việc không thể để xảy ra sơ suất.

Nhưng Lâm Nhu Nhi lại là chuyện khác.

Nếu có thể hợp tác với Lâm Nhu Nhi, đến lúc đó, cho dù phía trên có điều tra ra được cũng không sợ.

- Nếu cô hiểu được đạo lý này từ ba năm trước, giờ tài sản của cô đã hơn trăm triệu rồi.

Lương Tử nhìn Lâm Nhu Nhi, nói khẽ.

- Chúng ta nói hợp tác chi tiết như thế nào trước đi.

- Được.

Cả ba người Lương Tử, Mạn La, Văn Lan đều không có thiên phú kinh doanh, nhưng không có nghĩa họ không hiểu cách cò kè mặc cả!

Sau một hồi giao phong kịch liệt, cuối cùng hai bên quyết định chi tiết hợp tác.

- Bây giờ, tôi càng mong đợi chúng ta đưa ra bản kế hoạch a.

Mạn La cười nói.

- Hiện tại, Ma Đô có thể nói gió nổi mây phun, nếu chúng ta gia nhập sợ rằng đã chậm.

Văn Lan chậm rãi nói.

- Ý là…?

- Mọi người nhìn đây.

Văn Lan nói xong mở một tấm bản đồ ra:

- Mọi ngời nhìn mảnh đất này đi.

- Mảnh đất này, lưng dựa vào núi, bên cạnh có dòng sông chảy qua, là một Phong Thủy Bảo Địa. (chỗ tốt để làm ăn)

Mạn La nhìn chằm chằm bản đồ thuận miệng nói tiếp:

- Mảnh đất tốt như vậy sao đến bây giờ vẫn chưa ai sử dụng?

- Tôi đã có ý định thành lập một làng du lịch ở đây, nhưng đáng tiếc, muốn thành lập một làng du lịch cần vồn đầu tư quá nhiều. Vì vậy, mảnh đất này đến nay vẫn để hoang chưa có người hỏi thăm.

Về việc tại sao mảnh đất này còn bỏ hoang thì đến kẻ ngốc cũng biết, mảnh đất này đã trong tầm nhắm của Văn Lan, nếu ai dám có ý định với mảnh đất này, cũng có ý muốn đối đầu với cô.

- Nhưng hai tháng trước, mảnh đất này bị một cô gái tên Minh Nguyệt mua lại.

Văn Lan trầm giọng nói:

- Hơn nữa, văn bản tài liệu cũng là xây dựng một công trình ở Đế Đô.

- Minh Nguyệt?

Lâm Nhu Nhi khẽ giật mình nói:

- Bảng Nhãn năm nay sao?

- Đúng vậy.

- Minh Nguyệt rất có bối cảnh hả?

- Không có.

Văn Lan lắc đầu.

- Người đứng sau lưng Minh Nguyệt không đơn giản a.

Chỉ cần vài câu như thế, Lâm Nhu Nhi đã hiểu.

- Trước đó không lâu, Minh Nguyệt đã đầu tư vào đây hai tỷ.

Văn Lan nhẹ gật đầu, nói tiếp:

- Gần đây, cô ta lại tiếp tục đầu tư thêm ba tỷ.

- Điều tra ra ai đứng sau chưa?

- Chưa có.

- Mảnh đất này chưa đến nỗi ảnh hưởng đến chúng ta chứ?

Lương Tử suy nghĩ một chút hỏi.

- Căn cứ theo tôi điều tra được, Minh Nguyệt chuẩn bị thành lập một Trại An Dưỡng trên mảnh đất này, mà Trại An Dương này rõ ràng hướng đến đám nhà giàu.

Văn Lan nhẹ nhàng lắc đầu:

- Cô thấy Minh Nguyệt sẽ không đoạt khách hàng của chúng ta à?

- Trừ cái đó ra, còn có một cô gái gọi Đường Phiên Phiên càng thêm bá đạo.

- Đường Phiên Phiên?

Lâm Nhu Nhi giật mình nói:

- Thế nào?

- Mọi người đã nghe qua một ứng dụng điện thoại mới chưa?

- Ứng dụng gì?

- Mua Đủ Thứ.

- Tôi đã tải ứng dụng này rồi.

Lượng Tử nói xong lấy điện thoại ra chỉ vào một biểu tượng nói:

- Có ứng dụng này, người ta có thể ở nhà mua sắm mỹ phẩm, quà vặt hoặc quần áo mà mình thích.

- Rất nhẹ nhàng, nhanh gọn.

Lượng Tử nói xong, tiếp tục lên tiếng:

- Có điều, tôi cảm thấy công ty của cô ta tốt ở chỗ hệ thống thanh toán. Không cần internet banking rườm rà, quá trình thanh toán cực kỳ an toàn, hơn nữa, nếu mang tiền gửi vào trong sẽ có lãi phần trăm.

- Lãi suất cao?

- Gấp sáu lần lãi suất ngân hàng, mỗi ngày đều sẽ nhận được cộng tiền lãi.

- Chuyện này…

Mạn La kinh ngạc thốt lên:

- Sao tôi cảm thấy hệ thống của công ty này rất bá đạo a.

- Đây là một hình thức thanh toán trước, rất nhiều học sinh vì muốn kiếm lời sẽ sử dụng ứng dụng của công ty này.

Văn Lan trầm giọng nói.

- Chiêu này quả thật rất hay.

Trong mắt Lượng Tử lộ vẻ rung động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK