Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------------------
Văn phòng Thủ Phụ!
Thủ Phụ nhìn đám công văn trước mắt, sắc mặt cực kì ngưng trọng.
Yêu Thú trên đất liền vừa ổn định không lâu thì đám Yêu Thú ở ngoài biển lại gây rồi cho hải quân.
Mà còn số tổn thất về hạm đội hải quân của quốc gia sau khi tính toán đã đưa lại một kết quả dọa người.
Đám Yêu Thú kia thì đã ẩn nấp đi.
Đúng, ẩn nấp.
Đám Yêu Thú cùng giao lưu với đám sinh vật biển trong khoảng thời gian ngắn liền sinh ra đại lượng dòng dõi.
Tiếng gõ cửa vang lên.
- Vào đi.
Thủ Phụ cũng không ngẩng đầu lên nói.
Một thanh niên mi thanh mục tú tiến vào.
- Tiểu Trương à, có chuyện gì?
Thủ Phụ nhìn thoáng qua thanh niên này rồi hỏi.
- Diệp Hạo đến.
Thanh niên này là thư ký của Thủ Phụ, nghe vậy hắn cung kính nói.
- Diệp Hạo?
Thủ Phụ nghe được vậy thì lập tức đứng lên.
- Tiểu Trương mau đi pha trà.
Tiểu Trương giật mình.
Nhân vật nổi danh cả nước như Diệp Hạo thì Tiểu Trương làm sao có thể không biết?
Trước đó hắn chỉ coi Diệp Hạo chỉ có quân hàm Trung Tướng, hiện tại hắn mới ý thức được chuyện không đơn giản như vậy.
Bởi vì cho dù Thượng Tướng Quân đến chơi thì Thủ Phụ cũng không có thần sắc này.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng động tác của Tiểu Trương cũng không chậm chút nào.
Mà lúc Tiểu Trương chuẩn bị rời đi, giọng của Thủ Phụ lại vang lên một lần nữa.
- Lấy túi trà mà tôi cất ấy.
Trái tim Tiểu Trương đánh thịch một cái.
Thân phận của Diệp Hạo trân quý đến loại trình độ này sao?
Rất nhanh Diệp Hạo được Tiễu Trương dẫn vào văn phòng của Thủ Phụ.
Thủ Phụ nhiệt tình mời Diệp Hạo ngồi.
Người Hoa trước khi nói chính sự đều thích hàn huyên một chút.
Bởi vì nếu đi thẳng vào vấn đề sẽ làm người ta cảm thật hơi đột ngột.
Tiểu Trương mang chén trà lên rồi ngay lập tức lui ra ngoài.
Tiểu Trương biết vấn đề của hai vị này đàm luận bản thân không có tư cách để biết rõ, nếu cố gắng ở lại thì có thể bị bắt vì tội đánh cắp Cơ Mật Quốc Gia.
- Lần này gọi cậu đến đây thực tế thì có một yêu cầu quá đáng.
Thủ Phụ nếm một chút trà rồi nó.
- Ông nói đi.
Diệp Hạo cười nói.
- Tôi nhớ rõ trước đó cậu đã tăng tu vì của toàn bộ thầy trò Đông Phương Võ Giáo lên một cấp độ?
- Không sai.
- Cậu có thể tăng lên tiếp không?
- Có thể
- Cậu có thể tăng các học sinh này lên đến trình độ nào?
- Tôi cảm thấy một bộ phận có thể đề thăng lên đến Phiên Hải Cảnh, một bộ phận khác thì có thể đạt đến Võ Đạo Cực Hạn.
- Toàn bộ có thể tăng đến Phiên Hải Cảnh.
Thủ Phụ kinh hãi nói.
- Không sai.
- Có khó lắm không?
- Không khó.
- Vậy cậu có thể làm cho ba vạn học sinh tăng lên đến Luyện Hồn Cảnh, được không?
Thủ Phụ trầm ngâm một chút rồi nói.
- Thủ Phụ, ông biết rõ làm như vậy sẽ để lại hậu quả gì mà.
Diệp Hạo nhìn Thủ Phụ nói.
- Những học sinh này dù là nòng cốt để huấn luyện nhưng tu vi quá cao mà tâm vẫn chưa đủ mà một khi bọn họ nếm được vị đạo của quyền lợi.
- Thời kì phi thường thì phải sử dụng những biện pháp phi thường , còn không phải có cậu chế ước sao?
- Tôi cũng không còn ở lại Nhân Giới không được bao lâu nữa.
- Cậu muốn đi đâu.
- Tiên Vực.
- Tôi nghe nói Tu Đạo Giới đã ngàn năm rồi chưa có một ai phi thăng cả.
- Đó là người khác thôi.
Thủ Phủ nghe được lời Diệp Hạo nói thì lòng tràn đầy kinh ngạc, bất quá nhìn về tuổi tác Diệp Hạo thì trong lòng liền thoải mái.
Diệp Hạo nếu không thể phi thăng thì còn ai có thể phi thăng?
- Xã hội sắp đến thời kì biến đổi rồi.
Thủ Phụ thở dài một tiếng rồi nói.
Toàn bộ cao thủ Luyện Hồn Cảnh của Võ Đạo Thế Gia và Võ Đạo Tông Môn không vượt quá 1000:
Thế nhưng Diệp Hao lại có thể tự tay tạo ra 3 vạn người.
Những học sinh này sau khi kiến công lập nghiệp thì khẳng định sẽ hướng về vị trí xuất phát cao hơn.
- Danh ngạch do cậu trực tiếp đề cử.
Thủ Phụ nói.
Diệp Hạo nhẹ gật đầu.
- Tôi sẽ nghiêm túc quản lí việc này.
Rời khỏi văn phòng Thủ Phụ, Diệp Hạo nhanh chóng trở về Đông Phương Võ Giáo.
Văn phòng Hiệu trưởng.
Thiếu Hoa nhìn bản thân trong kính tinh thần vô cùng chán nản.
Dù Thiều Hoa bình thường biểu hiện lôi lệ phong hành trong không có nghĩa rằng trong lòng nàng không có chút lo lắng gì.
Thiều Hoa lo lắng về vị Thái Thượng Trưởng Lão của Cục Võ Đạo đã truyền thụ Võ Học cho bản thân.
Thiều Hoa nghe được từ chỗ Trương Sơ, vị Thái Thượng Trưởng Lão kia còn trẻ hơn bản thân.
Câu nói này làm xúc động Thiều Hoa.
Nữ nhân mà suy nghĩ tới lui lại thành suy nghĩ lung tung cả lên.
- Nhìn cái gì thế?
Lúc này một giọng nói vang lên trong văn phòng.
Sắc mặt của Thiều Hoa lập tức trầm xuống.
Mà khi nàng nhìn thân ảnh đang đứng ngoài cửa thì thần sắc trở nên ngưng trọng hơn.
- Đặc Sứ.
Giọng của Đặc Sứ làm sao Thiều Hoa có thể quên được.
- Có một nhiêm vụ cho cô đây.
- Ngài nói đi.
- Từ trong trường học tuyển ra 3 vạn học sinh danh phẩm tốt, điều quan trọng là 3 vạn tên này phải là những người có tinh thần yêu nước.
- Để làm gì?
- Ta muốn tăng tu vi của đám người này đến Luyện Hồn Cảnh.
- Cái gì?
Hai mắt Thiều Hoa mở to nói.
- Ngài muốn tăng 3 vạn học sinh này lên đến Luyện Hồn Cảnh sao?
- Đúng vậy.
- Tại sao lại đột ngột đến vậy?
- Nhằm ứng phó nguy cơ trên biển.
- Nhưng nếu làm vậy, thế cục sẽ rất bất ổn
- Điều đó có là gì so với Thú Triều?
- Nhưng làm như vậy căn cơ sau này của đám học sinh đó sẽ rất bất ổn.
- Cái đám này có căn cơ cái khỉ gì?
Diệp Hạo nói một câu như tát vào mặt Thiều Hoa.
- Dù được tài nguyên của Quốc Gia điên cuồng đập vào thì đập được bao nhiêu tên Tiên Thiên chứ?
Thiều Hoa giật mình.
Không ngờ Diệp Hạo sẽ nói ra câu này.
Bất quá nếu suy nghĩ kĩ thì cũng đúng thôi.
Đám học sinh này nếu có tư chất đều bị Võ Đạo Tông Môn mang đi cả rồi.
Làm gì mà tới phiên bọn họ.
- Được rồi chuyện này ngươi đi làm đi.
- Vâng.
- Lại nói ngươi cũng lớn rồi, nên đi tìm chồng đi.
- Ai cần ngài lo?
Thiều Hoa vô ý thức nói ra câu này.
- Ha ha.
Diệp Hạo không khỏi nở nụ cười.
- Không phải có người trong lòng rồi đó chứ? Nói một chút đi biết đâu ta có thể giúp gì được.
Thiều Hoa không có ý định nói.
Nhưng lại nghĩ đến thân phận Diệp Hạo, Thiều Hoa sau khi trầm ngâm một chút thì hỏi.
- Cao tầng Cục Võ Đạo, ngài biết chứ?
- Ta không quen biết cao tầng phổ thông.
- Thái Thượng Trưởng Lão thì sao?
- Vị nào cơ.
- Thì cái vị còn trẻ đấy.
- Ách.
Diệp Hạo lập tức bị choáng váng.
- Ngài biết sao?
- Cũng có chút quen.
Diệp Hạo làm sao không biết, chính là hắn mà.
- Ngài có thể nói cho ta biết hắn đang ở đâu không?
- Hắn là người trong lòng của ngươi.
- Có vấn đề gì?
- Vị này hình như có bạn gái rồi.
- Bạn gái?
Thiều Hoa nghi ngờ nhìn Diệp Hạo.
- Ngài không nên dùng từ trào lưu như vậy chứ.
Dựa theo tu vi của Diệp Hạo mà nói thì đây có thể là Lão Yêu Quái tu luyện mấy trăm năm rồi.
Mà bạn gái loại từ này chỉ xuất hiện những năm gần đây.
- Ta cũng không có bao nhiêu tuổi mà.
- Bao nhiêu là bao nhiêu?
- Cái này có cần thêm số đo ba vòng không?
- A ngài là nữ?
Thiều Hoa kinh ngạc thốt.