Dịch: Lương
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
----------------------------------
- Học sinh cũng có thể tự lập nghiệp mà.
Minh Nguyệt cười nói:
- Còn nữa đừng quên tôi rất chuyên nghiệp.
Học sinh Tài Kinh học phủ đi ra lập nghiệp từ sớm, mà cái này cũng do việc nhà trường cổ vũ cùng duy trì.
- Tôi chỉ không nghĩ tới viện an dưỡng Cẩm Tú là do cô thành lập thôi.
Hứa Manh Manh nói khẽ.Toàn Năng Học Sinh Trailer
Hôm qua Hứa Manh Manh đã lên internet tìm kiếm thông tin của Viện an dưỡng Cẩm Tú, sau khi đọc một chút thông tin mới cảm thấy hết hồn, nó được đầu tư vượt qua 2 tỷ a.
Tuổi Minh Nguyệt còn rất trẻ, đào đâu ra một đống tiền như vậy?
- Quy mô ở đây không nhỏ nha.
Trương Lan nhìn thoáng qua bốn phía ban công tiểu tạ nói
- Ông chủ phía sau có nhiều tiền nên thế, hihi.
Minh Nguyệt không để lại dấu vết nhìn Diệp Hạo một cái.
Trương Lan và Hứa Manh Manh liếc nhau.
Minh Nguyệt tựa hồ cũng không để ý, chẳng lẽ cô không quan tâm đến việc kẻ khác nói gì sao?
Bởi vì điều này rất dễ khiến kẻ khác liên tưởng đến nhiều điều không tốt.
Nhưng hai cô làm sao biết được Trại An dưỡng do Diệp Hạo bỏ vốn thành lập đây.
Cho dù ai nói ra nói vào không tốt, Minh Nguyệt vẫn vui khi nhìn thấy chuyện đó đấy.
- Diệp thần y, mời đi theo tôi.
Minh Nguyệt biết rõ Diệp Hạo không muốn cho người khác biết ông chủ phía sau là hắn, nên cô cũng giả bộ không quen Diệp Hạo.
Minh Nguyệt dẫn Diệp Hạo tới phòng chẩn bệnh sau đó rời đi, dù sao cô còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý.
- Trương Lan, hiện tại tôi dạy cô đường vận chuyển của các khiếu Huyệt.
Diệp Hạo vừa nói một bên vừa dùng một sợi Chân nguyên thâm nhập vào cơ thể Trương Lan, từ từ vận hành theo quỷ tích của khiếu huyệt.
- Nhớ kĩ chưa?
Sao khi hoàn thành một vòng tuần hoàn, Diệp Hạo hỏi lại.
- Nhớ rồi.
Bản thân võ giả cũng phải đả thông kinh mach, bởi vậy Trương Lan đã sớm rất quen thuộc đối với huyệt khiếu.
Hứa Manh Manh mở to hai mắt kinh ngạc hỏi lại:
- Cô mới một lần đã nhớ rõ rồi?
Trương Lan đắc ý nở nụ cười.
- Manh Manh, tình huống Trương Lan có chút đặc thù, cô không nên so sánh với cô ấy.
Diệp Hạo cười nói.
- Tôi nhạy bén, được không?
Trương Lan trừng Diệp Hạo một cái.
- Đúng, cô nhạy bén. Manh Manh, vừa nãy tôi đã lừa cô.
Diệp Hạo lúc này bắt đầu chơi trò vòng vo.
- Cái này cũng không khác mấy.
Trương Lan cười khanh khách lên.
Trong lòng Hứa Manh Manh có chút không thoải mái.
Không nghi ngờ chút nào, giữa Diệp Hạo và Trương Lan có bí mật mà bản thân cô không biết.
Mà bản thân và Diệp Hạo lại bị Trương Lan chặn ngang ở giữa, ưu thế của bản thân trong nháy mắt đã biết mất không còn sót lại chút nào.
- Tôi không có nhiều thời gian truyền thụ cho hai người, cho nên hai người nhất định phải nghiêm túc học tập.
Diệp Hạo nghiêm túc nói với hai cô.
- Anh định làm gì sao?
Trương Lan phồn má hỏi.
- Tôi chuẩn bị rời đi một đoạn thời gian.
Diệp Hạo nói khẽ.
- Vê chuyện lúc nào rời đi, có thể hai ngày sau, cũng có thể hai tháng sau.
- Anh phải đi bao lâu?
Hứa Manh Manh hỏi.
- Tôi cũng không biết nữa.
Câu trả lời của Diệp Hạo khiến hai cô kinh ngạc.
- Tại sao cậu lại không biết?
Diệp Hạo cười cười không đáp, lại dời chủ đề:
- Đi gọi bệnh nhân thứ nhất đi.
Chỉ chốc lát sau một thanh niên đẩy một ông lão vào phòng.
- Làm phiền.
Thanh niên cung kính nói với Diệp Hạo nói ra.
Diệp Hạo nghe được đối phương khẩu âm, nhướng mày hỏi lại:
- Người J?
- Người J.
- Xin lỗi, ở đây tôi không xem bệnh cho người J.
Diệp Hạo lắc đầu.
- Vì sao?
Trên mặt thanh niên lộ ra vẻ không thể tưởng tượng.
- Lòng dạ tôi rất nhỏ mọn, cho nên không làm việc rộng lượng.
Diệp Hạo thản nhiên trả lời.
- Y học không có biên giới mà.
- Nhưng bác sĩ lại có quốc gia.
- Cậu!
Thanh niên J quốc cố gắng bình tĩnh, rồi lộ ra vẻ mặt thương cảm nói:
- Ông của tôi phải chịu sự thống khổ của căn bệnh phong hàn, hiện tại không thể đi lại được, mong Diệp thần y có thể mở lòng từ bi.
Thanh niên J quốc nói đến đây đã bị Diệp Hạo ngắt lời:
- Mỗi một bệnh nhân của tôi ở đây đều chịu sự thống khổ của bệnh tật, được rồi, đừng làm lãng phí thời gian nữa, xin mời.
Thanh niên kia nhìn chằm chằm Diệp Hạo một lúc rồi đột nhiên nói:
- Tôi sẽ lại đến tiếp.
Nói xong người nọ đẩy ông mình rời đi.
- Kimura, nếu không được thì thôi.
Lão già trên xe lăn khẽ thở dài nói.
- Không được.
Trong mắt thanh niên J quốc lóe lên một tia rét lạnh:
- Cháu hiểu rất rõ thói quen của đất nước này, cậu ta chắc chắn sẽ xem bệnh cho ông.
- Thậy sao?
- Tất nhiên, bác sĩ này rất yêu nước, cháu sẽ cho quốc gia hắn ép hắn.
Kimuru cười lạnh đáp:
- Đến lúc đó xem hắn ứng phó như thế nào?
Kimuru đẩy ông mình đến Đại Sứ quán J quốc tại Ma đô.
Nhân viên Sứ quán sau khi hiểu rõ tình huống, tức giận quát lên:
- Tôi sẽ bẩm báo chuyện này cho Đại sứ.
Sau đó một người trung niên mặc âu phục đi tới.
Trung niên nhìn thanh niên nói:
- Tôi là đại sứ J quốc, chuyện của cậu tôi đã được biết, hiện tại tôi sẽ đến thương lượng với Đại sứ quán.
- Còn nữa, mấy người đi theo tôi.
Một vị Lãnh sự trong Đại sứ quán nhận được tin của Đại sứ J quốc.
- Vị bác sĩ của quý quốc có hành vi làm tổn hại nghiêm trọng tình hữu nghị của hai nước, tôi hi vọng quý quốc có thể cho tôi một câu trả lời thỏa đáng.
Đại sứ J quốc trịnh trọng nói.
- Chuyện này tôi sẽ lập tức xử lý, nhất định sẽ cho mọi người câu trả lời hài lòng.
Trương lãnh sự phụ trách tiếp kiến đại sứ J quốc lập tức trả lời.
Từ khi một vị đại lão nào đó bảo ngoại giao không phải việc nhỏ, dẫn đến việc người Trung Quốc khi thương lượng với ngoại quốc, lưng không bao giờ thẳng nổi cả, lúc nào cũng khép nép, nhường nhịn.
Không thể không nói chuyện này rất bi ai a.
Trương Lãnh sự mang theo hai nhân viên công tác lái xe đến Viện an dưỡng Cẩm Tú.
Mà lúc này Diệp Hạo đang chữa bệnh cho một bệnh nhân bị đau đầu.
- Ra ngoài.
Diệp Hạo liếc ba người Trương lãnh sự một cái rồi hạ lệnh đuổi người.
- Tôi là…
Trương lãnh sự mới nói được hai chữ đã bị Diệp Hạo cắt ngang.
- Ông là ai cũng đều ra ngoài cho tôi, không thấy tôi đang chữa bệnh à?
Trên mặt Trương lãnh sự lộ ra vẻ giận dữ.
Hai nhân viên bên người Trương lãnh sự không hẹn mà cùng tiến lên một bước.
- Cậu có biết người trước mặt là ai không?
- Trương lãnh sự của Đại sứ quán đó, biết không?
Âm thanh hai nhân viên công tác vừa rơi xuống, tay áo Diệp Hạo tùy ý vung lên, ba người Trương lãnh sự liền cảm thấy một cỗ lực lượng to lớn đang bao vây lấy họ, cỗ lực lượng này hung hăng đẩy bọn họ ra ngoài cửa.
Ba người mất một lúc lâu mới bình phục được, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ.
- Tôi nghe nói Diệp Hạo là cao thủ võ học.
- Chẳng lẽ tu sĩ trong truyền thuyết có thật?
Tâm tình Trương Lãnh Sự bất định, sắc mặt rất khó coi.
Diệp Hạo đẩy họ ra khỏi cửa chẳng khác gì đang tát hắn một bạt tay.
- Báo động cảnh sát cho tôi.
Trương Lãnh sự trầm giọng nói.
Một nhân viên công tác liền nhấc máy lên gọi 110:
Không qua 2 phút, một xe cảnh sát đậu trước phòng khám.
- Người nào gọi?
Một cảnh sát trong đó hỏi.
- Tôi.
Trương Lãnh sự vừa nói vừa lấy giấy chứng nhận của mình ra.
Người cảnh sát kia biết đối phương là Lãnh sự của Đại sứ quán, thần sắc cũng bắt đầu ngưng trọng lên:
- Xin hỏi đã có chuyện gì xảy ra?