Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------------------------------------------
Lúc Chu Ôn Ngọc sắp nắm tay Lâm Nhu Nhi, Diệp Hạo tiến lên trước một bước bắt tay hắn.
Chu Ôn Ngọc giật mình.
Tình huống gì đây?
Thể loại gì nữa, thằng kỳ đà này ở đâu ra vậy?
Lâm Nhu Nhi cũng khẽ giật mình.
Nắm tay trong trường hợp này rất bình thường nha.
Vì sao Diệp Hạo lại ngăn cản?
Chẳng lẽ…?
Lúc Lâm Nhu Nhi nghĩ đến đây, vẻ mặt nhìn Chu Ôn Ngọc không khỏi lạnh đi.
Tiểu Lan lại càng cảm nhận được gì đó, một nửa thân thể đứng phía trước Lâm Nhu Nhi, chỉ cần Chu Ôn Ngọc có bất luận khác thường gì, cô nàng sẽ ra tay.
- Cậu làm gì thế?
Chu Ôn Ngọc trầm giọng nói.
- Không làm gì cả.
Diệp Hạo bình tĩnh trả lời.
Đây mà không làm gì sao?
- Lâm tiểu thư, vị này là ai thế?
Chu Ôn Ngọc nhìn Lâm Nhu Nhi, trầm giọng nói.
- Diệp Hạo, vệ sĩ của tôi!
Cho dù Lâm Nhu Nhi không nói, Chu Ôn Ngọc vẫn có thể điều tra ra tài liệu về Diệp Hạo.
- Vệ sĩ mà không biết lớn nhỏ như vậy?
Sai khi Chu Ôn Ngọc biết chắc chắn thân phận Diệp Hạo liền nói.
- Chẳng lẽ trong mắt anh vệ sĩ thấp hơn một bậc sao?
Diệp Hạo cười mỉa mai.
- Cậu.
Chu Ôn Ngọc nhất thời nghẹn lời.
Mà đám đệ tử thế gia xung quanh cũng đầy ngạc nhiên, bọn họ đều muốn biết tên kỳ lạ này từ đâu xuất hiện?
Sao hắn dám khiêu chiến với công tử nhà họ Chu?
Chu Ôn Ngọc lấy lại tinh thần, lắc đầu nói.
- Tôi không có ý này, nhưng không thể vứt bỏ quy củ.
- Anh nói linh tinh nhiều quá.
Diệp Hạo nhìn chằm chằm Chu Ôn Ngọc.
- Hơn nữa, anh có tư cách gì giảng quy củ với tôi?
- Cậu nói cái gì?
Chu Ôn Ngọc nổi giận.
- Anh không muốn làm người nữa, nhỉ?
Khóe miệng Diệp Hạo khẽ nhếch.
- Cậu nói cái gì?
Không giống với việc nổi giận trước đó, trên mặt Chu Ôn Ngọc lộ vẻ sợ hãi.
- Tôi nói rất rõ ràng nha.
Diệp Hạo tiến lên vỗ vai Chu Ôn Ngọc.
- Loại dày vò này rất khó chịu đó!
Chu Ôn Ngọc không khỏi rùng mình một cái.
Bây giờ, hắn đã chắc chắn, thanh niên trước mắt này biết rõ chuyện mình.
Mà đúng lúc này, vệ sĩ của Chu Ôn Ngọc chạy tới, Diệp Hạo cũng thuận thế lùi về vị trí ban đầu.
- Không sao!
Chu Ôn Ngọc vẫy vẫy tay ra hiệu vệ sĩ không cần tiến lên.
- Lâm tiểu thư, mời.
Lâm Nhu Nhi nghi ngờ nhìn Chu Ôn Ngọc một cái, khẽ gật đầu.
Lâm Nhu Nhi đi tới đại sảnh, rất nhiều tiểu thư nhà giàu chạy tới.
Diệp Hạo vừa muốn tiến lên lại bị Tiểu Lan kéo lại.
- Ở đây không có vấn đề.
- Vì sao?
- Hội quán Mạn Đà La có một tiền bối Cửu Tinh trấn giữ, nếu ai dám quấy rối trong này, chỉ có một kết quả.
Tiểu Lan nói đến đây rồi làm động tác cắt cổ.
Sao Diệp Hạo lại không hiểu ý cô nàng được.
Nhưng Diệp Hạo đúng không để cao thủ Cửu Tinh vào trong mắt.
Mà đúng lúc này, Diệp Hạo cảm thấy mình bị nhìn trộm.
Là cảm giác bị người ngầm quan sát này.
Diệp Hạo theo cảm giác thấy một trung niên đang trốn uống rượu trong góc.
Diệp Hạo trừng mắt nhìn hắn, năng lượng tinh thần không chút do dự đánh về mắt người trung niên.
Ầm một tiếng, không khí vang lên tiếng nổ nhẹ, trung niên kia sau đó đứng dậy, ông ta hoảng sợ nhìn Diệp Hạo, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn.
Năng lượng tinh thần khủng bố như vậy, ít nhất cũng phải Cửu Tinh đỉnh phong a! Nhưng người này quá trẻ tuổi đi.
Tùy tiện nhìn trộm người khác là chuyện tối kỵ, người này cảm thấy không ai có thể phát hiện ra mình, dù sao, cao thủ Cửu Tinh cũng không phải rau cải trắng.
Uông Hoa biết mình đã phạm vào kiêng kỵ, ông ta trầm ngâm một lát rồi đi về phía Diệp Hạo.
Khi Diệp Hạo thấy người này đi về phía mình liền cầm một ly rượu vang đỏ đi qua một chỗ ít người.
Tiểu Lan nhìn Diệp Hạo một cái rồi thôi, cô vẫn theo dõi nhất cử nhất động của tiểu thư.
- Anh bạn trẻ, vừa rồi có chút mạo phạm, mong cậu không trách tội.
Uông Hoa trầm giọng nói.
- Ông là vệ sĩ của hội quán Mạn Đà La?
Diệp Hạo liếc Uông Hoa một cái.
Vệ sĩ?
Làm sao có thể?
Mình rõ ràng được chủ nhân hội quán này dùng số tiền lớn để thuê nha.
Được rồi, đây cũng không khác vệ sĩ gì mấy.
- Đúng vậy!
- Mạn Đà La có thể mời cao thủ Cửu Tinh, xem ra không đơn giản.
Diệp Hạo cười nói.
Nói thừa, không có năng lực sao có thể mời chứ!
Uông Hoa không muốn trả lời câu hỏi này cùi bắp này của Diệp Hạo.
- Còn chưa thỉnh giáo, anh bạn trẻ thuộc môn phái nào?
- Không nói cho ông biết
Câu trả lời gì đây?
Uông Hoa không muốn nói chuyện với con hàng này nữa!
Nhưng hắn âm thầm cảnh giác trong lòng, trẻ tuổi như vậy đã có tu vi khủng bố, Tông Môn phía sau người này chắc chắn không đơn giản. Hơn nữa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người này tiến lên Tiên Thiên không có vấn đề.
Uông Hoa hiểu rõ tư chất bản thân, cả đời này đều không thể đặt chân đến cảnh giới đó.
Bởi vậy, ông ta càng muốn thân thiết với Diệp Hạo.
Thông qua giao lưu ngắn ngủi, Uông Hoa phát hiện, hình như Diệp Hạo không hiểu rõ về Võ Đạo Tông Môn.
- Sư phó không nói cho tôi biết những chuyện này.
Diệp Hạo thuận miệng trả lời.
Uông Hoa thật sự muốn nói sư phó cậu quả thực quá tùy hứng, nhưng nghĩ đến việc tông môn hắn có thể là một tông môn lớn mạnh bí ẩn, Uông Hoa đành từ bỏ ý nghĩ này.
Lúc một người phụ nữ ăn mặc xa hoa khoan thai đi lên bục giảng, tiếng động ầm ĩ xung quanh lập tức im lại.
- Hoan nghênh chư vị tới tham gia hội đấu giá từ thiện do tôi chủ trì.
Người phụ nữ nói đến đây dừng lại một chút, tất cả nam nữ đều vỗ tay.
Chu Hải Mị đợi tiếng vỗ tay xung quanh chấm dứt mới nói tiếp.
- Hội đấu giá từ thiện hôm nay chủ yếu vì việc trợ cấp tài chính cho những gia đình khèo khổ tại khu Nam Cương Địa.
- Mục tiêu lần này là 10 triệu.
Thương nghiệp lần này đến Ma Đô có ít nhất ba trăm đến năm trăm, bởi vậy kiếm 10 triệu không thành vấn đề gì.
Chu Hải Mị lại tiến hành diễn thuyết một phen rồi mới bắt đầu chủ trì hàng triển lãm bán đấu giá đầu tiên.
- Món đấu giá đầu tiên là Bát Tuấn Đồ của Từ Bi Hồng.
Lúc hai thiếu nữ mang Bát Tuấn Đồ ra, xung quanh không khỏi phát ra tiếng xì xào bàn tán.
- Từ đại sư sao?
- Nhìn thần vận có sáu ~ bảy phần mười là thật nha.
- Ông cảm thấy hội đấu giá do Chu phu nhân chủ trì có đồ giả à?
- Mỗi một bộ tranh chữ của Từ đại sư đều trên 5000 vạn nha.
- Tôi nhớ Thập Tuấn Đồ có giá hơn 1,2 triệu thì phải.
Đến đây đều là dạng tinh anh trong giới kinh doanh và dòng dõi các đại gia tộc, kiến thức bọn họ rất rộng nha.
Bởi vậy, trong khoảng thời gian ngắn đã tính ra được giá trị của bức tranh.
- Giá khởi điểm của Bát Tuấn Đồ bắt đầu từ 5000 vạn, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn 100 vạn.
Chu Hải Mị cười nói.
- 6000 vạn.
- 6100 vạn.
- 6200 vạn.
- 6300 vạn.
Diệp Hạo nhìn giá cả Bát Tuần Đồ đang từ từ tăng lên mà thổn thức không thôi.