Mục lục
Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

- Ngọc Tiên cảnh.

Diệp Hạo cười đáp.

- Ta đương nhiên biết rõ ngươi có cảnh giới Ngọc Tiên cảnh, ta hỏi ngươi Ngọc Tiên cảnh bao nhiêu chuyển cơ?

Lam Mộng Nhi tức giận mà nói.

- Ngươi cảm thấy bao nhiêu chuyển?

Diệp Hạo cười tủm tỉm hỏi lại cô nàng.

- 24 Chuyển.

Lam Mộng Nhi suy nghĩ một chút rồi nói ra một con số.

Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.

- 25 Chuyển?

Thời điểm Lam Mộng Nhi nói ra con số này, trong mắt tràn đầy quang mang.

- Vẫn thiếu một chút.

- Chẳng lẽ 26 Chuyển.

Cô nàng trừng lớn hai mắt.

- Hoàng Hoàng Nhi hiện tại đã đến 26 Chuyển.

Diệp Hạo nói xong dời đi đề tài hỏi.

- Ngươi có biết hay gia hỏa Lâm Kinh Vân không?

Trong lòng Lam Mộng Nhi kinh đào hải lãng.

Diệp Hạo hỏi câu này vô tình đã trả lời câu hỏi của cô a.

Tu vi hắn ít nhất đạt đến 27 a!

27 Chuyển?

Chẳng phải nói Diệp Hạo có khả năng đi đến Tiên Tôn?

Tiên Tôn nha!

- Cái gì?

Trong lúc nhất thời, Lam Mộng Nhi không nghe rõ lời của Diệp Hạo sau đó nữa.

- Ta hỏi ngươi có biết Lâm Kinh Vân không?

- Đúng rồi, ngươi không đề cập đến ta còn quên, Lâm Kinh Vân tìm đến cửa kìa.

Lam Mộng Nhi vội vàng nói ra.

- Đưa Lôi Vân Sư cho ta?

- Ta không biết, nhưng ta thấy hắn có mang theo Lôi Vân Sư đến đây.

- Đi, đi nhìn xem.

Diệp Hạo cười nói.

Đại môn Chính Nghĩa Minh.

Lâm Kinh Vân đến dẫn đến tiếng nghị luận của tất cả mọi người.

- Lâm Kinh Vân đến đây làm gì?

- Ta kỹ nửa năm trước Lâm Kinh Vân và Diệp Hạo có đánh cược, tiền đặt cược hình như là tọa kỵ Lôi Vân Sư của Lâm Kinh Vân, Lâm Kinh Vân không phải đến đưa tọa kỵ chứ?

- Có khả năng này.

- Lôi Vân Sư này do Lâm Kinh Vân hắn nuôi từ nhỏ đến lớn, chẳng lẽ hắn thật cam lòng giao nó cho Diệp Hạo?

- Lâm Kinh Vân nếu không giao, thanh danh sẽ bị hủy.

Lôi Vân Sư nghe Đệ Tử bốn phía Chính Nghĩa Minh đàm luận, dùng đầu mình thỉnh thoảng cọ vào người Lâm Kinh Vân.

Lâm Kinh Vân nhẹ nhàng vuốt ve Lôi Vân Sư, trong mắt lộ ra nồng đậm xấu hổ.

- Lâm Kinh Vân.

Đúng lúc này, Diệp Hạo xa xa đi tới.

Lâm Kinh Vân thấy Diệp Hạo chỉ Lôi Vân Sư bên người nói.

- Dựa theo đổ ước, Lôi Vân Sư này sẽ thuộc về ngươi.

- Ngươi nguyện ý giao Lôi Vân Sư cho ta?

Diệp Hạo cười như không cười nhìn Lâm Kinh Vân.

- Nguyện cược chịu thua.

Lâm Kinh Vân trầm giọng nói.

- Kỳ thật ngươi có thể cầm cái khác trao đổi.

- Thật sao?

Trong mắt Lâm Kinh Vân lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng hỏi lại.

- Nhưng ngươi phải xuất ra đồ vật có giá trị phải vượt qua Lôi Vân Sư này mới được.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Ngươi muốn cái gì?

Lâm Kinh Vân vội vàng hỏi.

Diệp Hạo nghĩ nghĩ một chút rồi lấy ra một tờ giấy sau đó viết ra vài thứ.

Lâm Kinh Vân nhìn thoáng qua đồ vật phía trên, sắc mặt không khỏi thay đổi nói.

- Đồ vật trong đó luận giá trị đã xa xa vượt qua Lôi Vân Sư của ta rồi.

- Ta sẽ trả cho ngươi thêm Tiên Thạch.

- Cho ta ba ngày thời gian.

- Tốt.

Thời điểm Lâm Kinh Vân vỗ vỗ Lôi Vân Sư đang chờ rời đi thì dừng lại một chút, sau đó nghiêm túc nhìn qua nói với Diệp Hạo.

- Đa tạ.

Lúc Diệp Hạo vừa mới rời khỏi đó, một đạo thân ảnh thở hồng hộc xuất hiện tại đại môn Chính Nghĩa Minh.

- Dừng lại.

Đạo kia thân ảnh vừa muốn xông vào đã bị một Đệ Tử lạnh lùng quát lớn ngăn lại.

Qua Ngũ có chút sợ hãi Đệ Tử kia một cái nói.

- Ta tìm Diệp Hạo Diệp Công Tử.

- Ngươi biết Diệp Công Tử?

Đệ Tử giữ cửa nhìn thế nào cũng cảm thấy vị này đang gạt hắn?

Diệp Hạo là ai?

Cao thủ mà Hoàng Nhi Sư Tỷ tự mình tiếp đón nha.

Làm sao nhận biết một tên vô lại đây?

- Ta thực sự nhận biết Diệp Công Tử mà.

Qua Ngũ không khỏi gấp gáp đáp.

- Lăn.

- Thời điểm Diệp Công Tử đi đến Trung Ương Thành không biết Kiếm Tháp, chính do ta dẫn ngài ấy đi đó.

Qua Ngũ thấy đối phương muốn đuổi người vội vàng nói ra.

- Ngươi cảm thấy Diệp Công Tử sẽ còn nhớ dạng rác rưởi như ngươi không?

Thủ Vệ cười lạnh nói.

- Ta đếm ba tiếng, nếu ngươi không lăn, cũng đừng trách ta cắt cái chân kia của ngươi.

Qua Ngũ thấy ánh mắt cảnh cáo của Thủ Vệ, cắn răng một cái rồi bỗng nhiên vọt vào cửa.

Vừa chạy vừa hô.

- Diệp Hạo, Diệp Công Tử, Diệp Hạo, Diệp Công Tử.

- Tự tìm đường chết.

Thủ Vệ nổi giận gầm lên.

Tên này đang gây hấn với quyền uy của hắn mà.

Thần Niệm Thủ Vệ cầm giữ Qua Ngũ sau đó xuất một bàn tay đánh tới hắn.

Một tát này nếu đánh đánh trung, Qua Ngũ không chết cũng phải trọng thương.

Không thể nói Thủ Vệ tâm ngoan thủ lạt, kì thực Qua Ngũ nhìn qua tựa như một tên du côn, trong lòng bọn họ thì du côn chết một tên sẽ bớt được một tên.

Thời điểm bàn tay tên Thủ Vệ sắp chạm vào mặt Qua Ngũ đã bị một bàn tay vững vàng bắt được.

- Vị này ta xác nhận biết.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

Thủ Vệ kia nghe được Diệp Hạo nói như vậy giật nảy mình.

- Diệp Công Tử…ta...

Hắn rất rõ ràng, Diệp Hạo dù không có gia nhập Chính Nghĩa Minh, nhưng nếu Diệp Hạo muốn động vào hắn chỉ cần nói một câu a.

- Không có việc gì.

Diệp Hạo cười cười rồi nhìn qua hỏi Qua Ngũ.

- Ngươi tìm ta có chuyện gì?

Mặt mũi Qua Ngũ tràn đầy kích động nói.

- Diệp Công Tử, ngươi còn nhớ rõ ta?

- Nửa năm trước do ngươi chỉ đường cho ta tiến về Kiếm Tháp mà, ta đương nhiên sẽ không quên?

Diệp Hạo cười đáp.

- Diệp Công Tử, ta…ta lần này tìm ngươi thật sự bất đắc dĩ.

Qua Ngũ nói xong câu này, quỳ xuống trước mặt Diệp Hạo.

- Van cầu Diệp Công Tử ngươi mau cứu muội muội ta.

Diệp Hạo vung tay nâng Qua Ngũ lên.

- Muội muội của ngươi thế nào?

- Mấy năm nay ta si mê đánh bạc thua phá toàn bộ gia nghiệp, thê tử cùng muội muội khuyên can ta rất nhiều lần, nhưng ta vẫn như cũ không hối cải.

Qua Ngũ vừa nói vừa khóc.

- Thẳng đến khi ta đánh cuộc thua cả thê tử, sau đó ta mới ý thức được việc đánh bạc hại người.

- Những năm này ta liều mạng làm việc vì sớm ngày chuộc thê tử trở về, nhưng ta không ngờ lợi tức ngày càng nhiều, vừa rồi người trong sòng bạc cho ta hạ tối hậu thư, hôm nay nếu ta không bỏ ra nổi 30 vạn Hạ Phẩm Tiên Thạch, bọn họ sẽ phải bán muội muội ta đi.

- Sòng bạc nào?

Diệp Hạo trầm ngâm một chút hỏi.

- Vạn Lợi Đổ Trường.

Qua Ngũ vội đáp.

- Mang ta đi.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

Lúc này, thủ vệ đại môn nghe được bốn chữ Vạn Lợi Đổ Trường nhân tiện nói.

- Diệp Công Tử, Vạn Lợi Đổ Trường là sản nghiệp của Đỗ gia.

- Đỗ gia?

Nghe như thế, khóe miệng Diệp Hạo không khỏi lộ ra vẻ mỉm cười.

- Nói đến mới nhớ, ta và Đỗ gia có một chút chuyện sâu xa đây.

Diệp Hạo sẽ không quên việc bản thân hắn từng ra giá cao cho cái đầu của Đỗ Uy – dòng chính Đỗ gia đây.

Bất quá, sau khi Trưởng Lão Đỗ gia Đỗ Thuần xuất hiện, Đỗ Uy đã không có chuyện gì nữa.

Vạn Lợi Đổ Trường!

Thời điểm Diệp Hạo theo Qua Ngũ đi đến Vạn Lợi Đổ Trường đã chú ý thấy bên trong đại sảnh có hàng trăm tấm chiếu bạc, mỗi tấm đều vây quanh không ít dân bạc.

- Mở, mở, mở.

- Tiểu, tiểu, tiểu.

- Con mẹ nó, thua nữa rồi.

- Ta cũng sạch túi rồi.

- Đợt này khẳng định mở lớn.

Diệp Hạo nghe những thanh âm ồn ào này, lông mày không khỏi nhíu lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK