Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------------------------------------------
- Có phải cô cảm thấy các anh đây thiếu tiền nên đến đây kiếm chuyện??
Người thanh niên kia không chịu bỏ qua quát lớn.
- Nói cho cô biết, nếu hôm nay khách sạn không cho chúng tôi câu trả lời hài lòng, chúng tôi sẽ không rời đi.
Lúc này nhân viên phục vụ đã hiểu, đám người này cố ý bới móc, bởi vậy cô ấy nói một câu xin lỗi sau đó xoay người đi tìm quản lý đại sảnh.
Không lâu sau, quản lý đại sảnh mỉm cười đi tới.
- Không biết các vị muốn thế nào?
- Đưa cho chúng tôi 10 vạn tệ tổn thất tinh thần.
Người thanh niên dẫn đầu tham lam ra giá.
- Báo cảnh sát!
Quản lý đại sảnh nói với nhân viên phục vụ bên cạnh.
- Để cảnh sát tớđếni đây điều tra đi.
Sắc mặt thanh niên kia hơi đổi khi nghe quản lý nói thế, anh ta hắng giọng quát lớn hơn.
- Làm sao, không dám thừa nhận trong thức ăn các anh có gián à?
- Gián sao?
Những thực khách đang ăn xung quanh lập tức dừng đũa, ngạc nhiên nghi ngờ nhìn phía bên này.
Người nọ thấy thực khách xung quanh đều bị hấp dẫn, anh ta cầm đũa kẹp con gián lên ca, rống giọng nói lớn.
- Nhìn xem, con gián trong đĩa thức ăn của tôi đây!
Sau đó, ba thanh niên đi cùng anh ta cũng kêu to lên.
- Mọi người mau đến đây xem.
- Trong thức ăn khách sạn Bồng Lai có gián đó!
- Chuyện rành rành ra đó mà bọn họ còn không thừa nhận nữa.
Không thể không nói lời của bốn thanh niên rất có tính mê hoặc, cả đám thực khách xung quanh tức giận đứng dậy.
- Khách sạn Bồng Lai các cậu phải cho tôi một lời giải thích.
Một ông cụ tóc trắng tức giận quát lớn.
- Tôi tới đây ăn vì bảng hiệu khách sạn các cậu, sao các cậu lại để vấn đề thiếu vệ sinh nghiêm trọng như vậy xảy ra?
- Trả lại tiền đây.
- Lập tức trả lại tiền cho chúng tôi.
- Sau này không đến khách sạn Bồng Lai ăn nữa.
Người thanh niên kia thấy mục đích mình đã đạt được, quay sang nhỏ giọng nói với quản lý.
- Nếu anh thỏa mãn yêu cầu của tôi, tôi sẽ nói tôi nhìn nhầm, rồi chuyện này coi như không.
- Cậu…?
Sao quản lý không biết mình gặp phải kẻ vô lại, bốn thanh niên này tới đây lừa gạt tống tiền mà thôi!
- Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ đưa con gián này cho bọn họ nhìn, đến lúc đó tôi muốn xem các anh sẽ xử lý ra sao để chuyện này buông xuống?
- Mười vạn quá nhiều, tối đa một vạn thôi.
- Một vạn, anh cho ăn mày à? Tám vạn thiếu một đồng cũng không được.
- Hai vạn là cực hạn tôi có thể đưa ra rồi.
- Tôi lùi một bước sáu vạn, nếu anh lại cò kè mặc cả, đừng trách tôi không cho anh cơ hội.
- Bốn vạn.
- Năm vạn, đây là tối hậu thư rồi.
Lúc quản lý đại sảnh chuẩn bị đồng ý, một giọng nói nhẹ nhàng vang vọng xung quanh.
- Không ngờ tới ăn bữa cơm mà còn gặp kẻ lừa đảo.
Diệp Hạo đứng dậy lớn tiếng nói.
- Cậu nói cái gì?
Ánh mắt thanh niên dẫn đầu nhìn Diệp Hạo đầy lửa giận.
- Anh có thể giải thích cho tôi biết vì sao trong túi anh còn có năm con gián không?
Diệp Hạo nói đến đây, nhìn túi người thanh niên.
Sắc mặt tên kia không khỏi thay đổi, sau đó anh ta vô thức nhìn về túi mình.
Quản lý thấy cảnh này đã hiểu chắc chắn, trong túi thanh niên này còn có gián.
Mà đây là chứng cứ xác thực nhất minh chứng cho việc đám này cố tình đến đây gây sự.
- Báo cảnh sát.
Quản lý đại sảnh không chút do dự ra lệnh.
Trên mặt thanh niên lộ ra bối rối, sau đó anh ta đẩy ghế ra muốn chạy trốn, anh ta biết rõ nếu mình bị bắt, sẽ có hậu quả gì.
Quản lý đại sảnh vừa định ngăn cản đã bị anh ta đẩy ra, sau đó ba thanh niên còn lại cũng không hẹn mà cùng chạy trốn.
Đúng lúc này, Diệp Hạo xuất hiện trước mặt bốn người.
- Các anh muốn đi đâu?
Diệp Hạo híp mắt cười hỏi.
- Chơi chết m* nó.
- Thằng này dám làm hỏng chuyện tốt của chúng ta!
- Xin nó tý huyết đi!
Bốn thanh niên kia vốn đã muốn đánh Diệp Hạo một trận cho cái tội nhiều chuyện rồi, nhưng bọn họ sợ bảo vệ khách sạn chạy đến, nên mới té gấp, ai ngờ tới Diệp Hạo dám đứng ra ngăn cản bọn họ.
Vậy khách sáo làm gì nữa?
Thân hình Diệp Hạo như tia chớp xuyên qua giữa bốn người, một tay đập vào đầu một thanh niên, thanh niên đó kêu rên một tiếng sau đó nằm sấp trên đất, bất tỉnh cmnl, tương tự với 3 người còn lại, cả đám nằm sấp trên đất không chút bất ngờ.
Bốn người muốn đứng dậy nhưng không thể giãy dụa nổi. Mà lúc này, bảo vệ khách sạn xông vào, họ nhanh chóng trói bốn thanh niên lại.
Không lâu sau, cảnh sát ở đồn công an gần đó được gọi đến, sau khi hỏi qua chuyện này một chút, họ tiến hành kiểm soát người bốn thanh niên. Rất nhanh, bọn họ đã tìm được năm con gián trong túi quần một người trong số họ.
Thực khách xung quanh giờ mới biết mình bị lừa, không khỏi chửi bới bốn thanh niên cố ý vu oan.
Nếu họ không yêu cầu 10 vạn sẽ không bị phán nặng lắm đâu, nhưng chuyện bọn họ đề nghị bồi thường 10 vạn làm tính chất câu chuyện thay đổi.
Bởi vậy, nhà giam đang mong mỏi chờ đợi bốn thanh niên này vào.
- Lần này cảm ơn cậu nhiều!
Vẻ mặt quản lý cảm kích nhìn Diệp Hạo.
- Không có gì!
Diệp Hạo cười nói.
- Để tỏ lòng biết ơn, hôm nay bữa ăn của mọi người sẽ được miễn phí.
Quản lý nói xong, đưa cho Diệp Hạo một tấm thẻ hội viên rồi nói.
- Sau này, nếu các cô cậu có đến hội sở Bồng Lai, mọi thứ đều sẽ giảm 20%.
Diệp Hạo cũng không từ chối, cậu nhận lấy thẻ hội viên rồi trở về chỗ ngồi.
- Diệp Hạo, cậu biết võ?
Đôi mắt Tiểu Mỹ đầy sao lóng lánh nhìn Diệp Hạo.
- Ừm, biết một chút.
- Hóa ra truyền thuyết là thật.
- Truyền thuyết về tôi rất nhiều sao?
- Nhiều vô số kể ấy chứ!
Diệp Hạo không khỏi cười nói.
- Cho cô tấm thẻ hội viên này!
- Cậu không cần sao?
- Trên người tôi còn một cái.
- Vậy tôi không từ chối nữa, hihi.
Tiểu Mỹ quyết định, khi cha mẹ mình đến Ma Đô sẽ mang bọn họ đến đây ăn uống một lần.
Trong lòng Trương Lan hơi chua xót u oán nhìn Diệp Hạo.
Cho dù cô cảm thấy Diệp Hạo không có khả năng nhìn trúng Tiểu Mỹ, nhưng bây giờ Diệp Hạo còn thân thiết với Tiểu Mỹ hơn cả mình.
Tôi cũng muốn thẻ hội viên đó?
- Mùi vị đậu hủ này không tệ, Trương Lan lấy ở đâu thế?
Diệp Hạo nói xong, chỉ đậu hủ trong đĩa Trương Lan.
- Bên kia, nhìn là thấy ngay.
- Cô đi lấy với tôi đi.
- Được!
Lúc Trương Lan theo Diệp Hạo tới khu đậu hủ, hăn đưa một tấm thẻ vàng cho cô nàng.
- Cái gì đây?
Trương Lan sướng rơn trong lòng, nhưng mặt ngoài vẫn giả vờ lạnh lùng.
Diệp Hạo đưa cho cô tấm thẻ này, nhìn chất lượng đã biết tốt hơn tấm thẻ của Tiểu Mỹ nhiều.
- Đây là thẻ vàng.
Diệp Hạo nhỏ giọng nói:
- Chỉ cần cầm tấm thẻ này đến khách sạn Bồng Lai toàn bộ chi phí đều được miễn phí.
- Miễn phí hết hả?
Trương Lan mở to hai mắt hỏi lại.
- Ừm, miễn phí!
Diệp Hạo gật đầu.
- Dù nghỉ ngơi hay ăn uống đều miễn phí hết hả?
Trương Lan lại hỏi.
- Chỉ cần cô lấy tấm thẻ vàng này ra, cô sẽ được hưởng được phục vụ VIP.
Diệp Hạo cười nói.
- Cái này - - cái này quá quý rồi!
Trương Lan muốn trả lại tấm thẻ cho Diệp Hạo.