Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------------------------------------------
Quỷ Đồng tên như ý nghĩa, một đứa trẻ đã chết, mà thằng nhóc trước mặt này nhìn thế nào cũng không giống a.
- Muốn trở thành Quỷ Đồng, ngoại trừ ba đời đều là người có số đại thiện, mà còn cần trong ba đời, trong lúc 3 tuổi, 6 tuổi, 9 tuổi những năm âm này mà đột tử mới thành.
Hiểu Minh nói đến đây, chỉ thằng nhóc kế bên.
- Thằng cu này lúc 9 tuổi bị một chiếc xe nghiền nát, 3 năm nay đều phiêu đãng trên trần thế.
- Nhưng nhìn qua chỉ sợ cu cậu đã tạo nghiệt không nhỏ a!
Diệp Hạo thấy Quỷ sát chi khí khủng bố bao quanh người cậu nhóc nói.
- Chắc cũng là số kiếp của những người bị nó hại!
Hiểu Minh không quan tâm đưa ra ý kiến của mình.
- Anh gạt con nít ba tuổi à?
Diệp Hạo lườm Hiểu Minh một cái nói tiếp.
- Anh có tin, tôi hiện tại giúp thằng nhóc siêu thoát luôn không?
- Ca, tôi gọi cậu là ca ca còn không được sao!
Hiểu Minh vội vàng van xin.
- Tôi cảm thấy tiểu tử sẽ là kẻ gây họa.
Diệp Hạo nghiêm túc nói.
- Tôi sẽ dùng Mao Sơn Đạo Pháp tẩy lễ Quỷ Đồng, qua bước này nó sẽ được Phong Chính, đến lúc đó, oán khi trên người nó sẽ từ từ tiêu tán hết thôi!
Hiểu Minh cười nói.
- Cho nên cậu không cần lo lắng vấn đề này.
- Nhưng oán khí trong cơ thể Quỷ Đồng này quá thịnh, cậu giúp tôi một tay trấn áp Quỷ Đồng này dùm.
Nghe Hiểu Minh nói thế, Diệp Hạo nhanh chóng phóng xuất Thần Niệm trấn áp Quỷ Đồng đến giữa sân.
Quỷ Đồng thấy thế, trong mắt nó nhìn Diệp Hạo toát ra ra vẻ kinh khủng, nó hiểu rất rõ lực lượng thần niệm là như thế nào.
- Thượng Thanh, Phong Chính.
Hiểu Minh thấy một màn trước mặt, lấy một lá phù màu vàng ra rồi kích hoạt nó, lá bùa bắt đầu cháy rừng rực, sau đó hóa thành một đạo kim quang chí Thần chí Thánh.
Sau khi Quỷ Đồng bị kim quang bao phủ, lập tức hét thảm lên. Cùng lúc đó, oán khí trên người nó nhanh chóng tiêu tán.
Ước chừng đi qua 2 phút, oán khí trên người Quỷ Đồng đã tiêu tán hầu như không còn, mà lúc này, trên người nó ngược lại xuất hiện từng đạo từng đạo quang mang Thần Thánh.
Theo một đạo Kim Quang cuối cùng tiêu tán, trên mi tâm Quỷ Đồng xuất hiện một đạo phù ấn kim sắc.
- Tiểu Lôi bái kiến tiên trưởng!
Quỷ Đồng quỳ trên mặt đất, vái Hiểu Minh một cái rồi cung kính nói.
Hiểu Minh khẽ mỉm cười.
- Đây là linh bài ta làm nơi cư trú cho ngươi.
Tiểu Lôi nhìn thấy linh bài trong tay Hiểu Minh liền hóa thành một đạo tàn ảnh tiến nhập vào trong đó.
- An Hồn Mộc.
Diệp Hạo cười nói.
- Anh cũng chịu chi quá thế!
- Tiểu Lôi là mấu chốt quan hệ đến tương lai sau này tôi có thể trùng kích lên cao vị hay không, bởi vậy tôi làm phú ông chịu chi một lần này.
- Xin lắng tai nghe.
- Tốc độ tăng cấp tu vi của Quỷ Đồng rất nhanh, mà nó có thể xúc tiến tu vi của tôi!
Hiểu Minh nghiêm túc nói ra.
- Có thể nói, có Tiểu Lôi, tốc độ tu luyện của tôi có thể tăng lên gấp đôi.
- Tốc độ tu luyện tăng lên gấp đôi?
Mắt Diệp Hạo không khỏi sáng lên!
Hiểu Minh nhìn thấy bộ dáng của hắn vội nói.
- Cậu không phải đệ tử Mao Sơn Phái ta, có Quỷ Đồng cũng không thể dùng được a.
- Tôi chỉ đang nghĩ đến việc nếu anh gia tăng được tốc độ tu luyện, không biết có đuổi kịp tôi hay không thôi?
- Đương nhiên sẽ đuổi kịp, tôi bảo đảm!
- Có đúng không?
Diệp Hạo cười như không cười nhìn Hiểu Minh.
- Chả lẽ tên tiểu tử cậu lại chiếm được kỳ ngộ nào đó nữa à?
- Không có nha!
- Nhìn vẻ mặt cậu thế kia, ai mà tin chứ!!
- Tin hay không tùy anh!
Diệp Hạo nói xong phất tay.
- Tôi nên về nhà rồi!
- Hiện tại, yêu ma quỷ quái ở Ma Đô ngày càng nhiều, tôi một người không thể kiểm soát hết được.
Hiểu Minh nhìn Diệp Hạo nói.
- Cậu ban đêm nhàn rỗi không có việc gì, không thể làm vài việc thiện cho xã hội sao?
- Tôi cảm thấy việc cấp bách hiện giờ là đột phá đến Phân Thân Cảnh cơ.
- Luyện Hồn Cảnh và Phân Thân Cảnh có không ít chênh lệch nha, muốn đột phá trong thời gian ngắn không có như vậy đơn giản đâu.
- Là anh mới không được thôi!
Diệp Hạo nói xong câu này, xoay người đằng không trở về biệt thự của mình.
Khi hắn vừa mới đi đến đình viện, đã thấy một đạo thân ảnh đi tới đi lui dò xét trong nhà mình.
- Làm gì vậy?
Diệp Hạo đột ngột xuất hiện sau lưng thân ảnh đó, hỏi.
Trái tim người kia bỗng dưng co rút lại, khi xoay người thấy rõ Diệp Hạo đang đứng sau lưng, trong mắt hắn lộ ra vẻ khiếp sợ lẫn khủng hoảng.
- Không có việc gì, không có việc gì, không có việc gì a...
Thanh niên nói xong, té gấp chạy ra ngoài.
Diệp Hạo cười cười mặc cho đối phương rời đi.
Thanh niên kia chạy được một đoạn rất xa, rồi lấy điện thoại ra gọi cho một số nào đó.
- Ông chủ, tôi vừa mới thấy Diệp Hạo trở về nhà.
- Cái gì?
Âm thanh đầu dây bên kia đầy vẻ khó tin và không thể tưởng tượng nổi.
Thời điểm thanh niên bên nay muốn nói điều gì đó, một cái tay đột nhiên cướp lấy điện thoại trong tay hắn, thanh nien phản ứng một tung một trỏ theo bản năng nhưng một cánh tay của Diệp Hạo nhẹ nhàng mà đè trên bả vai hắn ta.
Sắc mặt thanh niên hoàn toàn trở nên trắng bệch, giờ khắc này, khí lực toàn thân hắn đều bị khóa lại.
Thủ đoạn gì đây?
Diệp Hạo đặt điện thoại trong tai đã nghe ra đối phương là người nào.
Vương Văn Lệ!
- Vương Gia Chủ, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ a?
Diệp Hạo nhàn nhạt hỏi.
Đầu dây bên kia trầm mặc một chút, sau đó vang lên tiếng Vương Văn Lệ.
- Cậu muốn cái gì?
- Tôi đâu muốn gì đâu mà
Diệp Hạo cười đáp.
- Tôi chỉ muốn chào hỏi ông một tiếng thôi!
Nói xong câu này, Diệp Hạo đưa điện thoại lại cho thanh niên đang bị mình chế trụ.
- Hai người nói chuyện phiếm tiếp đi!
(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần - )
. . .
Diệp Hạo quay người đi từ từ về phía biệt thự của mình.
Đi không được bao xa, Diệp Hạo nghe được âm thanh thút thít của một thiếu nữ.
Diệp Hạo liếc mắt nhìn qua thấy một bóng dáng thiếu nữ nhu mì xinh đẹp đang ngồi xổm trên mặt đất, mà trước mặt nàng còn bày ra bảy tám lon bia, nàng vừa uống vừa khóc.
Nhìn qua đã biết cô nàng đã bị tổn thương chuyện gì đó nên mới buồn như thế.
Ngay thời điểm Diệp Hạo nhấc chân chuẩn bị rời đi, hắn thấy cách đó không xa có hai cái thanh niên hai mắt sáng như đèn pha nhìn chằm chằm thiếu nữ.
Hơi chút trầm ngâm, sau đó Diệp Hạo vẫn đi đến trước mặt thiếu nữ.
- Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về nhà.
Thiếu nữ hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Diệp Hạo một cái rồi nói.
- Đưa tôi về nhà? Tôi thấy anh chỉ muốn đè tôi ra chịch thôi!
Diệp Hạo không khỏi nhíu mày.
- Ta không có chút hứng thú nào với cô đâu!
- Dục cầm cố túng sao?
Thiếu nữ cười ha ha, cô vừa cười mà nước mắt vừa chảy ra liên tục, cô loạng chà loạng choạng đứng lên chỉ Diệp Hạo, quát.
- Đàn ông các anh đều là thứ đạo đức giả!
- Cô say rồi!
Diệp Hạo nói khẽ.
- Tôi không có say.
Thiếu nữ vừa nói xong, tu thêm một ngụm bia vào bụng.
Đợi đến khi cô tu một hơi hết nửa chai bia xong lại bắt đầu lung lung lay lay sắp ngã như cành liễu đung đưa trong gió, đợi cô nàng ý thức được bia bên trong chai đã không còn, lập tức ném nó đi không thương tiếc.
Cô nhanh chóng ngồi xổm trên mặt đất cầm lên một chai bia khác, nhưng rất nhanh nàng phát hiện, tất cả bia đều đã bị uống sạch.
- Anh —— nếu anh mời tôi uống rượu, tôi sẽ bồi anh —— bồi anh đêm nay.
Thiếu nữ ợ một cái, rồi quay đầu nói với Diệp Hạo.
Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
- Cô say rồi.
Nghe nói thế, cô nàng khinh bỉ liếc Diệp Hạo một cái, nói.
- Chưa thấy qua người nào keo kiệt như anh vậy! Chỉ mời nhân gia một chầu nhậu mà cũng không dám, hừ hừ?
- Được, nếu cô thích uống như thế, tôi sẽ dẫn cô đi uống cho đã.
Diệp Hạo xong, định tiến lên đỡ cô nàng.
- Tôi vẫn còn tỉnh lắm, không cần đỡ tôi!
Thiếu nữ phủi tay, loạng chà loạng choạng bước đi.