Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------------------
Ninh Vũ bối rối, đám người Đào Hành nhờ vào quan hệ mới biết được quân đội vì chuyện này mà đưa tin.
Không bao lâu đám người đưa Ninh Vũ trở về.
- Ba ba, con muốn báo thù.
Sau khi trầm mặc hai ngày, Ninh Vũ bỗng nhiên nói ra.
- Chuyện báo thù đừng nên nhắc lại nữa.
Ninh Vương nhẹ nhàng lắc đầu nói.
- Chúng ta không đắc tội cô gái kia nổi đâu.
- Con biết mấy người liều mạng lắm ạ.
Ninh Vũ liếc bốn phía rồi nói.
- Tóm lại cô ta nhất định phải chết.
- Không được.
Ninh Vương không chút do dự mà phản đối.
- Ba nói rồi, chuyện này không thể nhắc lại nữa, chuyện báo thù đừng bao giờ nghĩ đến nữa.
- Ba ba, người biết rõ tính con mà.
Ninh Vũ nhìn Ninh Vượng, nhếch miệng cười nói.
- Chuyện này con sẽ không bỏ qua đâu, trừ khi con chết.
- Con!
Ninh Vượng đi tới đi lui trong phòng bệnh mấy bước rồi nói.
- Con có biết giết chết một vị Tướng quân có ý nghĩa gì không?
- Con biết rõ chuyện này sẽ điều tra ra con, nhưng con tin chắc con sẽ làm chuyện này một cách gọn gàng không ai có thể biết được.
Thời gian hai ngày nay, Ninh Vũ vẫn luôn nghĩ cách làm thế nào để giết Trương Lan.
- Nếu không có chứng cứ chính xác, quân đội không thể bức cung.
- Thật sự phải làm đến mức vậy sao?
Ninh Vượng trầm ngâm thật lâu cười khổ nói.
- Ba ba, xin lỗi.
Ninh Vũ kiên định nói ra.
- Nếu đã như vậy, nói cho ba biết một chút kế hoạch đi.
Ninh Vương chú ý đến vẻ kiên định trong mắt của con mình nên hỏi lại.
- Tất nhiên, chuyện này chúng ta phải làm thật sạch sẽ.
- Ba ba, con nghĩ chúng ta nên làm thế này...
Ninh Vũ nghe được Ninh Vượng đồng ý, khuôn mặt không khỏi lộ ra nụ cười.
rồi nói ra kế hoạch của mình.
- Kế hoạch của con quả thật gọn lẹ, nhưng ba vẫn thấy có một thiếu sót.
Ninh Vương cẩn thận cân nhắc kế hoạch của con trai.
- Thật sao?
- Nhớ kĩ phải luôn tạo cho mình một đường lui.
Ninh Vượng nhìn Ninh Vũ nói.
- Vào thời điểm ngoài ý muốn con nên khéo léo kéo Đào Ba đi đến gần đó.
- Không được.
Ninh Vũ cự tuyệt.
- Đào Hành là anh em của con.
- Con phải hiểu rằng người ở trên chắc chắn sẽ điều tra, nếu không tra ra như vậy thì sao có thể bỏ qua? Đào Hành ở phụ cận có thể thu hút sự chú ý của bọn họ, nếu như đến lúc đó, con chỉ có thể lo cho an toàn bản thân mình thôi.
Ninh Vượng vỗ vai Ninh Vũ nói.
- Bằng hữu có đôi khi dùng để bán a.
- Để con suy nghĩ đã.
Ninh Vũ chần chờ một cái đáp.
Ninh Vượng mỉm cười.
Hắn biết rõ Ninh Vũ nói câu này cũng đồng ý việc dùng Đào Hành làm con dê thế tội.
Trương Lan hồn nhiên không biết nguy hiểm đang đến gần mình.
Những ngày này cô cùng ba mẹ mua sắm đồ tết.
Dù sao hai ngày sau sẽ đến mùa xuân.
- Chị Lý, con gái của chị đây sao?
Trương Lan đang cùng mẹ cô dạo phố, có một trung niên phụ nhân đến chào hỏi.
- Trương Lan, đây là dì Tống.
Mẹ Trương Lan tên Lý Yến, giới thiệu cho Trương Lan.
- Dì Tống, chào dì.
Trương Lan nhẹ giọng nói.
- Ngoan, chị Lý, Trương Lan chưa có bạn trai hả?
Người được gọi là dì Tống cười nói.
- Còn chưa có.
- Chị thấy Tiểu Triết nhà em thế nào?
- Hôn sự của Trương Lan tôi không làm chủ, nếu muốn thì hỏi ý Trương Lan đi.
Nghe vậy dì Tống liền nhìn qua hỏi Trương Lan.
- Trương Lan, có muốn nhìn qua Tiểu Triết nhà dì không, dì cho con biết Tiểu Triết cũng rất đẹp trai đó.
- Dì Tống, bây giờ cháu vẫn còn trẻ ạ.
Trương Lan khéo léo từ chối.
- Hiện tại cháu chưa nghĩ đến chuyện yêu đương.
- Cũng không nhất định phải làm người yêu ngay bây giờ, hai cháu cứ làm bạn bè trước cũng được.
Nói đến đây dì Tống lấy điện thoại ra .
- Nick Q chat của cháu là gì vậy?
Trương Lan thấy vậy cũng đành phải đọc nick Q chat của mình.
- Về nhà dì sẽ kêu Tiểu Triết thêm bạn, đến lúc đó cháu phải đồng ý đấy.
Dì Tống lại nói thêm hai câu rồi lắc lắc cái eo thùng phi quay người rời đi.
- Mẹ, từ lúc nào con đã nói hôn nhân do con làm chủ vậy?
Trương Lan tò mò nhìn Lý Yến nói.
- Mẹ không phải định từ chối sao, ai biết được bà ta lại chuẩn bị kĩ như thế chứ.
Lý Yến khẽ cười nói.
- Con gái của mẹ là học sinh tài cao của đại học Trung Y, con trai của bà ta cùng lắm chỉ là phá gia chi tử, làm sao có thể xứng đôi với cô con gái như hoa như ngọc của mẹ chứ.
- Vậy mẹ nghĩ ai có thể xứng với con?
- Ờ, để mẹ nghĩ đã.
Lý Yến suy nghĩ một chút đột nhiên nhớ ra một cái tên.
- Đúng rồi, con có biết Diệp Hạo không?
- Biết ạ.
- Cũng đúng, Diệp Hạo cũng là học sinh đại học Trung Y mà, con không biết mới lạ ấy.
- Con với Diệp Hạo là bạn cùng lớp.
Ánh mắt Lý Hiên sáng lên.
- Vậy cậu ta có theo đuổi con không?
- Không có ạ.
- Con gái của mẹ xinh đẹp như vậy, tại sao cậu ta lại không theo đuổi chứ?
Lý Hiên có chút tức giận nói.
- Ngoài kia còn nhiều cô gái xinh đẹp hơn con nhiều, mẹ ơi!
Trương Lan cười nói.
- Con có biết nhà Diệp Hạo ở đâu không?
- Khu biệt thự Tư Vân.
- Nhàn rỗi không có việc gì thì qua nhà Diệp Hạo chơi đi con.
- Vâng.
- Con phải để ý Diệp Hạo một chút, người thích hắn không 1000 thì cũng 800 đó.
Lý Yến nói đến đây bỗng một thanh âm êm tai vang lên ở bên tai bà.
- Dì ơi, dì nói như thế không đúng rồi.
Lý Yến kinh ngạc nhìn một thiếu nữ khoác áo lông chồn đứng trước mặt mình.
Thiếu nữ khẽ mỉm cười nói.
- Theo cháu được biết thì người công khai tỏ tình với Diệp Hạo đã vượt qua mười vạn, trong đó cũng không thiếu hoa hậu giảng đường danh giáo, vì vậy nếu Trương Lan thích Diệp Hạo thì phải nắm thật chặt a.
- Cô biết tôi?
Trương Lan nhìn thiếu nữ trước mặt, kinh ngạc hỏi lại.
- Đại học Bảng nhãn Giang Nam, Trương Lan, tôi làm sao có thể không biết đây.
Thiếu nữ nhìn Trương Lan nói.
- Có lẽ cô không biết tôi, tôi sẽ tự giới thiệu, tôi tên Lam Tiểu Điệp.
- Lam Tiểu Điệp?
Bây giờ Trương Lan mới biết rõ thiếu nữ trước mặt là ai.
- Cô là Thám hoa Giang Nam.
- Đúng.
Lam Tiểu Điệp nhẹ gật đầu.
- Cô biết Diệp Hạo hả?
- Diệp Hạo là bạn cùng lớp cấp 3 của tôi.
- Có thể kể cho tôi chuyện thời cao trung của Diệp Hạo được không?
Ánh mắt Lam Tiểu Điệp lóe lên.
Vấn đề Trương Lan hỏi có ý vị sâu xa.
Bởi vì chỉ có bạn gái mới lấy giọng điệu này để hỏi vấn đề đó.
Từ khi bắt đầu Trương Lan đã đánh dấu quyền sở hữu Diệp Hạo của mình rồi.
- Cô muốn biết về cái gì đây?
Lam Tiểu Điệp cười híp mắt hỏi.
Sắc mặt Trương Lan hơi biến đổi.
Cô muốn biết về cái gì đây?
Lam Tiểu Điệp đang thị uy sao?
Lời ngầm của câu nói này chính là, tôi biết tất cả về Diệp Hạo.
- Ở đây nói chuyện cũng không tiện lắm.
Trương Lan nhìn thoáng bốn phía nói.
- Nếu có thời gian tôi vẫn nên đi hỏi Diệp Hạo mới được.
Ý cười trên mặt Lam Tiểu Điệp vẫn không hề giảm.
- Diệp Hạo đối xử với tất cả cô gái vẫn đều nhiệt tình như vậy.
- Đợi chút nữa tôi phải hỏi Diệp Hạo một chút, có một bạn học xinh đẹp như vậy tại sao cho đến bây giờ cũng không nói cho tôi biết.
- Có thể thấy được, cô chỉ quen biết sơ sơ với anh ấy.
Nhìn con gái và Lam Tiểu Điệp đấu võ mồm, Lý Yến sợ rằng cả có khi động tay động chân ngoài đường ấy chứ.
- Trương Lan, các con lần lần sau trò chuyện tiếp đi, ba con còn đang chờ chúng ta về ăn cơm đấy.
- Vâng ạ.
Trương Lan đáp ứng.
- Vậy chúng ta lần sau trò chuyện tiếp.
- Được, lần sau nói tiếp.
Lam Tiểu Điệp nhẹ giọng nói.
Trong miệng hai cô gái đều là lần sau trò chuyện tiếp nhưng cả hai cũng không định lưu lại cách liên lạc với đối phương.