Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------------------------------------------
- Không có gì là không thể!
Hồ Tiên cảnh cáo.
Bề ngoài Thanh Thanh biểu hiện bộ dạng thụ giáo, nhưng trong lòng cô đang rất khinh thường.
Diệp Hạo và Hiểu Minh liếc nhau một cái, ai cũng không nghĩ đến kết quả này, Hồ Tiên muốn phó thác đám cháu gái như hoa như ngọc của bà cho bọn họ.
- Ý của hai vị công tử thế nào?
Hồ Tiên nhìn chằm chằm hai người nói.
- Nếu thật sự xảy ra chuyện như tiền bối nói, tôi sẽ dẫn bọn họ đến Mao Sơn.
Hiểu Minh trầm giọng nói.
Lời Hiểu Minh nói làm mắt rất nhiều thiếu nữ sáng lên.
Mao Sơn, một trong những Đạo Gia Lục Môn, tình hình bên trong không thể không thâm hậu nha.
Nếu có thể tu hành trong Mao Sơn, cũng không cần lo lắng sợ hãi.
Hồ Tiên lại nhìn về phía Diệp Hạo.
- Chuyện tôi có thể làm là dùng kiếm trong tay chiến đấu, tôi không ngã xuống, bọn họ sẽ không sao.
Diệp Hạo trầm ngâm một chút mới nói lên ý nghĩ của mình.
Lời này của Diệp Hạo làm mấy thiếu nữ chú ý, nhưng đối với Hiểu Minh, hứa hẹn của Diệp Hạo không có bao nhiêu lực hấp dẫn.
- Bây giờ các cháu có thể đưa ra lựa chọn của mình.
Hồ Tiên nói khẽ.
- Bà ngoại, bà có ý gì?
Một cô gái 14 ~ 15 tuổi nắm lấy tay Hồ Tiên bất an hỏi.
- Bà ngoại muốn bế quan trước khi đại chiến, mà bây giờ các cháu phải rời khỏi nơi này.
Hồ Tiên cưng chiều nhìn cô gái này một chút, trong mắt hiện lên vẻ không nỡ.
Một lát sau, Hồ Tiên trầm giọng ra lệnh.
- Được rồi, đừng khóc sướt mướt nữa, bây giờ các cháu chọn đi.
- Cháu muốn đi Mao Sơn.
Sau đó, một người phụ nữ lớn tuổi đưa ra lựa chọn, những người khác cũng đưa ra lựa chọn của mình.
- Cháu muốn đi Mao Sơn.
- Cháu muốn đi Mao Sơn.
Diệp Hạo hơi xấu hổ.
Bởi vì những Hồ Yêu này đều lựa chọn Hiểu Minh.
Mình kém cỏi như vậy sao?
- Cháu chọn Diệp Hạo.
Lúc này Thanh Thanh chỉ Diệp Hạo nói.
Lựa chọn của Thanh Thanh nằm ngoài dự đoán của rất nhiều người.
- Đối với cuộc sống an nhàn, cháu càng thích chém giết hơn.
Thanh Thanh nói ra đáp án cho mọi người.
- Cháu đi theo Thanh Thanh.
Một thiếu nữ áo lục nghĩ một chút rồi đứng về phía Diệp Hạo.
- Cháu muốn ở cùng với các chị em.
- Cháu muốn ở cùng với các chị em.
Rất nhanh chỉ còn lại cô gái 14 ~ 15 tuổi bên cạnh Hồ Tiên, không thể không nhắc đến vẻ đẹp cô gái này.
Nếu bàn về tướng mạo, người duy nhất có thể so sánh chỉ có Thanh Thanh, mà đợi cô bé nảy nở trưởng thành, chỉ sợ vượt qua cả Thanh Thanh.
- Mặc Mặc, lựa chọn của cháu là gì?
Hồ Tiên nói khẽ.
Ánh mắt Mặc Mặc không ngừng lượn vòng giữa Hiểu Minh và Diệp Hạo.
Cuối cùng cô nói:
- Cháu theo chị Thanh Thanh.
Tâm tình Hiểu Minh có chút không tốt.
Hai đoá hoa trong đám thiếu nữ đều bị Diệp Hạo hái đi, nhưng vừa nghĩ tới hơn 20 người tuyệt sắc, khó chịu trong lòng cũng chậm rãi tan biến.
Mình toàn thắng về số lượng!
- Đây là lễ vật lão thân chuẩn bị cho hai vị.
Hồ Tiên nói xong đưa cho Diệp Hạo và Hiểu Minh mỗi người một túi Càn Khôn.
Hiểu Minh kích động:
- Túi Càn Khôn sao?
- Ừm.
- Được rồi, nên giao phó đều giao phó, hai vị mang bọn họ rời đi thôi.
Hồ Tiên vẫy tay nói.
- Bà ngoại.
Đám thiếu nữ không khỏi khóc lên.
Hồ Tiên an ủi bọn họ một lát rồi đưa bọn họ rời khỏi Động Phủ.
- Nếu bà ngoại may mắn không chết sẽ đến gặp các cháu.
Hồ Tiên nói xong, biến thành một tàn ảnh biến mất ngay tại chỗ.
- Diệp Hạo, anh có dự định gì không?
Hiểu Minh hỏi.
- Tôi chuẩn bị mua một biệt thự.
- Biệt thự? Anh có nhiều tiền như vậy sao?
- Tôi không có, nhưng người khác có.
- Được rồi.
Hiểu Minh nói đến đây rồi nhìn đám Hồ Yêu nói:
- Bây giờ các cô có hai lựa chọn. Lựa chọn thứ nhất, tôi đưa các cô đến Mao Sơn; lựa chọn thứ hai, tôi sắp xếp các cô gia nhập cục Linh Dị, cho dù tính chất chỉ là nửa chính thức nhưng cũng sẽ làm Lang Tiên cố kỵ một chút.
- Tôi muốn gia nhập cục Linh Dị.
- Tôi muốn đến nhân gian ngắm cảnh a.
- Trong Động Phủ tu luyện một thời gian dài quá rồi, tôi cũng muốn đến nhân gian mở mang kiến thức một chút.
Cuối cùng, đám Hồ Yêu này đều không ngoại lệ lựa chọn cục Linh Dị.
Sau đó Diệp Hạo và Hiểu Minh mỗi người một ngả.
Diệp Hạo mang theo ba thiếu nữ xinh đẹp trở về khiến Đường Phiên Phiên kinh ngạc.
Sau khi Diệp Hạo giới thiệu thân phận bọn họ một chút, Đường Phiên Phiên mới hiểu rõ ba người này đều là Hồ Yêu.
- Phiên Phiên, bọn họ đều chưa hành tẩu trong nhân gian bao giờ, bởi vậy trong khoảng thời gian này, phiền chị hao tâm tổn trí dạy bọn họ một chút.
Diệp Hạo nói khẽ.
- Giao cho tôi là được.
Đường Phiên Phiên khẽ gật đầu.
Đúng lúc này, di động Diệp Hạo vang lên lần nữa.
- Cô Lãnh, cô muốn gọi bao nhiêu cuộc mới thôi đây?
Diệp Hạo ấn nút nghe hỏi.
- Vậy sao em không nhận điện thoại của tôi?
Lãnh Tuyết nghe Diệp Hạo nói vậy, sao còn không hiểu tên này cố ý không nghe máy.
- Không phải em đang bận việc sao?
- Em bận chuyện gì?
- Em bận cái gì, cô không cần biết, cô có chuyện gì thì nói thẳng vào vấn đề đi.
- Cha tôi muốn nói chuyện với em.
- Không rảnh.
- Diệp Hạo, em hẳn biết rõ ý của cha tôi, em muốn thế nào mới chịu bỏ qua cho Lãnh gia?
- Xem ra cô vẫn có tình cảm với Lãnh gia nhỉ?
Diệp Hạo nói đến đây rồi đổi đề tài.
- Hôm qua lúc em đi qua Hoàng Phổ Giang thấy tiểu khu Ái Tình Hải rất được a, nếu em có một ngôi nhà trong đó, nói không chừng tâm tình sẽ tốt hơn.
- Toàn bộ nhà bên trong tiểu khu Ái Tình Hải là biệt thự nha.
Lãnh Tuyết cười khổ.
- Từ nhỏ em đã thích biệt thự.
- Em cũng quá tham lam rồi.
- Em gọi chuyện này là cướp của người giàu chia cho người nghèo, hihi.
- Tôi sẽ nói chuyện này với cha tôi.
Thực ra Lãnh Tuyết hiểu rõ chắc chắn cha mình sẽ đồng ý với yêu cầu của Diệp Hạo.
Bởi vì ngày hôm qua thành viên của cục An Toàn đã mang mấy người thanh niên của hai nhà Tống, Lãnh đi.
Hơn nữa vì chuyện của Tống Ngọc càng làm cổ phiếu hai nhà giảm mạnh.
Khi Diệp Hạo mới tắt điện thoại của Lãnh Tuyết, di động lại vang lên.
- Tống gia chủ, nếu ông lại gọi có tin tôi tố cáo ông quấy rối không?
Diệp Hạo không khách sáo nói.
Mặt Tống Nhạc Quý không khỏi tối sầm, tôi muốn gọi cho cậu lắm chắc? Nếu không phải cậu níu lấy Tống gia tôi không thả, ai nhàn rỗi nhức cả trứng mà gọi cho cậu?
- Diệp Hạo, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi.
Tống Nhạc Quý trầm giọng nói:
- Cậu muốn thế nào mới chịu bỏ qua cho Tống gia?
- Lời này của ông tôi không thích nghe, ông nói giống như tôi nhằm vào Tống gia ông vậy.
Diệp Hạo không vui nói.
- Cậu xem cái miệng của tôi này, thật không biết nói chuyện mà.
Cho dù Tống Nhạc Quý nổi giận trong lòng, nhưng lúc này chỉ có thể cúi đầu hạ giọng.
Tống Nhạc Quý không biết, chuyện cục An Toàn mang thành viên gia tộc ông ta đi thật sự không liên quan gì đến Diệp Hạo.
Đây chỉ là kiểm tra dựa theo quy định bình thường mà thôi.
- Muốn bày tỏ tâm ý của ông cũng không phải không thể, đợi tôi gửi tài khoản ngân hàng cho ông.
Diệp Hạo thản nhiên nói.
Tống Nhạc Quý nghe vậy, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chuyện ông ta lo lắng nhất là Diệp Hạo không đưa ra yêu cầu, nhưng giờ thì không sao rồi.