Dịch: Lương
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
----------------------------------
Bắt chước?
Không!
Phải gọi là sự phục chế hoàn mĩ.
Khán giả toàn trường đều kinh sợ.
Không ai ngờ Diệp Hạo chỉ nghe một lần đã có thể hoàn mĩ phục chế thanh âm của Trương Nhược Hàm.
Khi bản nhạc kết thúc, khán giả vẫn đắm chìm trong rung động cực độ, đến lúc Trương Nhược Hàm nhẹ nhàng vỗ tay, tất cả mọi người dưới đài mới tỉnh mộng mà điên cuồng vỗ tay hoan hô.
- Diệp Hạo, Diệp Hạo, Diệp Hạo.
- Diệp Hạo, em yêu anh.
- Ai có thể nói cho tôi biết thứ Diệp Hạo không thể làm được không?
- Dường như không có cái gì mà cậu ấy không biết cả.
- Toàn năng cao thủ a!
- Nếu được gả cho anh ấy, không biết có bao nhiêu hạnh phúc a.
- Nam nhân như Diệp Hạo không phải người nào cũng có tư cách gả cho đâu.
- Không được, tôi yêu anh ấy quá rồi, làm sao bây giờ?
Trương Nhược Hàm nhìn bộ dáng điên cuồng của fan hâm mộ của mình, muốn nói không ăn giấm chua thì quá giả dối rồi.
Bất quá, Diệp Hạo xác thực có thừa khả năng khiến fan hâm mộ điên cuồng.
Gia hỏa này là một Yêu Nghiệt!
- Diệp Hạo, cậu có muốn hát với tôi thêm một bài không?
- Đây là sân khấu của cô, tôi cũng không thể giọng khách át giọng chủ được.
Diệp Hạo mỉm cười chợt nói.
Diệp Hạo vừa nói vừa đi xuống đài
Trương Nhược Hàm không tiếp tục giữ lại.
Thông qua đoạn giao lưu ngắn ngủi, Trương Nhược Hàm ý thức được Diệp Hạo không thích khoe khoang.
Nếu tiếp tục giữ lại, hai bên khó tránh khỏi việc khó xử.
- Không ngờ anh còn có bản lãnh này.
Diệp Hạo vừa mới ngồi xuống, Hứa Manh Manh đã ngạc nhiên lên tiếng.
- Cái này…
- Về sau anh hát cho tôi nghe được không?
- Không được.
- Tại sao?
- Tôi là đàn ông, được không?
- Thế nhưng người ta rất thích nghe Trương Nhược Hàm hát.
- Cô đi mua đĩa nhạc về nghe không được à?
- Cái này không giống nhau.
- Vậy cô kêu Trương Nhược Hàm hát cho cô nghe đi.
Hứa Manh Manh khinh bỉ nhìn hắn một cái.
- Người ta là đại minh tinh đó.
- Qua một đoạn thời gian nữa, cô cũng sẽ trở thành đại minh tinh trong giới y học.
Diệp Hạo nhìn Hứa Manh Manh nói.
- Tin tưởng tôi, đến lúc đó sự nổi tiếng của cô sợ rằng sẽ vượt qua Trương Nhược Hàm.
- Giới y học không phải còn có anh với Trương Lan à?
- Về sau tôi sẽ từ từ phai nhạt khỏi ánh mắt công chúng, về phần Trương Lan, chí hướng của cô ấy không dừng trên y học.
Diệp Hạo trầm ngâm một chút nói.
- Chí hướng của tôi cũng không phải trên y học.
Hứa Manh Manh nhẹ nói.
- Vậy chí hướng của cô là…?
Hứa Manh Manh cắn cắn bờ môi, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng.
- Chí hướng của tôi ở trên người anh, tôi không cần danh phận, cũng không cần kết quả, chỉ cần có thể nhìn thấy anh, lòng đã được mãn.
Diệp Hạo giật mình.
Hắn không nghĩ Hứa Manh Manh luôn cẩn thận dè dặn lại có thể nói ra những lời như thế này.
Diệp Hạo nhìn ánh mắt vừa chờ mong vừa lo lắng của Hứa Manh Manh nhất thời không biết nên nói cái gì.
Cự tuyệt?
Điều này có phải quá tàn nhẫn đối với một cô gái đơn thuần như Manh Manh hay không?
Tiếp nhận?
Hứa Manh Manh có thể cùng hắn đi bao xa đây?
- Manh Manh.
- Vâng.
- Thật ra chúng ta là con người của hai thế giới.
- Là ý gì?
- Có một số việc hiện tại, tôi không thể nói cho cô biết được.
- Anh đây đang cự tuyệt sao?
- Không phải.
- Vậy anh đáp ứng?
- Tôi dù có đáp ứng cô nhưng cô cũng sẽ rời đi.
Diệp Hạo nhìn Hứa Manh Manh nói khẽ.
- Tôi không hiểu.
Hứa Manh Manh nghĩ một lát vẫn không hiểu.
- Hai năm sau cô sẽ biết.
- Vì sao?
- Bởi vì đến lúc đó, thế giới quan của cô sẽ sụp đổ.
- A.
Hứa Manh Manh bị câu nói của Diệp Hạo hù dọa.
- Anh nói thật dọa người.
- Đồ ngốc.
- Anh lại đùa tôi.
Hứa Manh Manh trừng Diệp Hạo một cái nói.
- Không, tôi muốn nói cho cô biết, đến lúc đó tình huống cô gặp còn muốn tồi tệ hơn nhiều so với tưởng tượng của cô nữa.
Diệp Hạo ung dung nói.
Hứa Manh Manh giật mình.
Hứa Manh Manh hiểu rõ Diệp Hạo đến giờ đều không phải loại người hay nói đùa.
Nhưng mặc cho cô nghĩ đến nát óc cũng không thể hiểu ý của cậu ta.
Trương Nhược Hàm trên sân khấu lại hát thêm mười mấy ca khúc, sau đó buổi biểu diễn ca nhạc này cũng kết thúc.
Ngay lúc Trương Nhược Hàm đang cảm ơn khán giả một thanh niên chậm rãi đi lên sân khấu, trong tay thanh niên ôm 999 đóa hoa màu lam xinh đẹp động lòng người.
- Chuyện gì đây?
- Người què này là ai?
- Người què này chẳng lẽ muốn thổ lộ tình cảm với nữ thần sao?
- Không phải chứ?
Diệp Hạo nhìn thấy thân ảnh này không khỏi kinh ngạc.
- Vi Đà.
- Anh biết hắn sao?
Hứa Manh Manh kinh nghi mà nhìn qua hỏi Diệp Hạo.
- Làm sao có thể không quen được?
Diệp Hạo cười nói.
- Chân của hắn do tôi đánh gãy mà.
- A.
Hứa Manh Manh giật mình, chợt liền căm tức nhìn Vi Đà nói.
- Hắn nhất định là người xấu rồi.
- Cháu ruột Vi gia Ma Đô, người này quyền thế không hề nhỏ.
Diệp Hạo nói khẽ.
- Không biết Trương Nhược Hàm ứng phó như thế nào?
Diệp Hạo vừa nói xong Vi Đà đã quỳ một gối xuống trước mặt Trương Nhược Hàm.
- Nhược Hàm, làm bạn gái của nh đi.
Trương Nhược Hàm hiển nhiên không nghĩ tới Vi Đà sẽ làm ra chuyện này.
- Anh.
- Nếu cô không đáp ứng, tôi cũng không dám cam đoan trợ lý của cô còn có thể sống sót.
Vi Đà thấp giọng đe dọa.
- Cái gì?
Trên mặt Trương Nhược Hàm lộ ra vẻ khiếp sợ.
- Cô không đồng ý, tôi có trách nhiệm phải nói cho cô biết, trợ lý của cô sẽ chết.
Vi Đà nói đến đây, ánh mắt nhìn chằm chằm Trương Nhược Hàm.
- Cô chỉ có 10 giây thôi.
- Một.
Sắc mặt Trương Nhược Hàm hoàn toàn thay đổi.
Cô không biết Vi Đà nói thật hay giả, nhưng đến hiện tại trợ lý vẫn chưa thấy đi ra, thậm chí ngay cả người phụ trách cũng không ra giải quyết, nói cách khác cả trợ lý lẫn người phụ trách có lẽ đã bị khống chế.
- Hai.
- Ba.
Vi Đà không nhanh không chậm mà đếm.
- Bốn.
- Năm.
Vi Đà thanh âm rất thấp, bởi vậy Hứa Manh Manh nghe không được.
- Tình huống như thế nào a?
Thời điểm Diệp Hạo định vận dụng thần niệm nghe trộm bỗng nhiên một ánh mắt băng lãnh dừng trên người hắn.
Tâm thần Diệp Hạo khẽ động Thần Niệm hướng về nơi xa nhìn lại.
Diệp Hạo nhìn thấy một thân ảnh mặc đồ đen, thân ảnh này đứng giữa không trung đang thực thi một lọai ẩn thân chi thuật cực kì cao thâm.
Diệp Hạo không biết vị này tại sao tìm đến hắn.
- Cô ở đây chờ tôi một chút.
Diệp Hạo nói xong liền đi ra xa, trong quá trình di chuyển thân hình hắn chợt lóe lên, nháy mắt đã biến mất ở giữa không trung.
Trong lúc Diệp Hạo đang vạch ra kế hoạch, một đạo thân ảnh cũng đuổi tới.
Lúc Diệp Hạo rời đi Vi Đà cũng đã đếm tới bảy.
- Tám!
- Chín!
- Mười.
Vi Đà nói đến đây liền vung tay lên, sau đó chậm rãi đứng lên.
- Có lẽ tôi không có khả năng làm lay động trái tim Trương tiểu thư, nhưng không sao, tôi tin tưởng cuối cùng cũng có một ngày, tôi có năng lực làm cô thay đổi.
Vi Đà nói xong, ôm lấy bó hoa quay người rời đi.
Trương Nhược Hàm hơi bình tĩnh một phen rồi cười nói.
- Hành động của fan hâm mộ này quả thật làm tôi giật mình, nhưng hiện tại tôi không định lập gia đình.
Nói đến đây Trương Nhược Hàm cười cười rời khỏi sân khấu.