Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------------------------------------------
- Hiện tại, chúng ta nên vui vẻ chơi đùa một phen mới được.
Diệp Hạo nói đến đây, gọi ông chủ phía xa.
- Ông chủ, cho tôi một kết Hồng Tinh Nhị Oa Đầu.
Ông chủ rất nhanh bưng đến một kết Hồng Tinh Nhị Oa Đầu. Diệp Hạo mở ra một chai đưa đến trước mặt đám du côn.
- Một hơi uống hết.
Gương chàng thanh niên này tái xanh, rượu đế này mạnh tới 60 độ a. Ai có thể uống hết trong một hơi chứ?
- Mày không muốn uống, cũng có thể?
Diệp Hạo nói nhỏ.
- Vậy để lại một bàn tay đi, thế nào?
- Hiện tại là xã hội pháp quyền, mày muốn làm gì.
Người thanh niên kia lùi về phía sau một bước.
- Mày có tin tao có thể giết bọn mày mà không hề hấn gì không?
Diệp Hạo mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào người thanh niên.
- Tao không tin!
Làm sao thanh niên có thể tin được việc này chứ?
- Nếu cậu không tin, mày có thể báo cảnh sát.
Diệp Hạo nói.
- Mày chắc chắn?
Người thanh niên không tin Diệp Hạo lại có thể ngưu bức đến mức độ này
- Đương nhiên.
Diệp Hạo đáp lời.
Tên du côn không chút do dự rút điện thoại gọi điện báo cảnh sát. Không đến năm phút, một chiếc xe cảnh sát rú còi lao về phía bên này, những vị cảnh sát vừa tới trông thấy một đoàn hỗn độn mà hai tay cả đám đều bị trói thì thay đổi sắc mặt. Không có thế lực nhất định, làm sao dám làm những chuyện như thế này chứ!
- Trong các người, ai giữ cấp bậc cao nhất?
Lúc này, Diệp Hạo lên tiếng hỏi.
- Tôi, tôi là phó giảm đốc sở cảnh sát đường Long Giang.
Một người cảnh sát tiến lên phía trước nói, Diệp Hạo lấy giấy chứng nhận thân phận đưa ra, đối phương nhìn thoáng qua liền kinh hãi nhìn hắn. Chuyện gì đang xảy ra đây? Quân hàm thiếu tướng! Đùa nhau à?
- Nếu cậu không tin thì có thể gọi hỏi Trương Thành.
Diệp Hạo nhìn vẻ mặt viên cảnh sát cũng biết người này không tin mình.
- Tôi cần phải xin phép một chút.
Nghe vậy, người nọ đành trả lời, anh ta nhanh chóng gọi điện thoại cho Trương Thành.
- Cậu là ai?
- Tôi đây, phó giám đốc sở cảnh sát đường Long Giang. Tôi nhận lệnh đến để dẹp loạn một vụ ẩu đả, nhưng một trong số họ lại đưa ra giấy chứng nhận sĩ quan.
- Gặp loại việc này phải báo cáo cho Ban Kỷ Luật Thanh Tra Quân Đội chứ.
- Nhưng điều quan trọng là người này đưa ra giấy chứng nhận xuất thân với quân hàm quá cao.
- Tên cậu ta là gì?
- Diệp Hạo.
- Diệp Hạo?
Sau khi nghe cái tên Diệp Hạo, Trương Thành trầm giọng nói.
- Giấy chứng nhận sĩ quan của anh ta là thật!
- Cái gì?
Thang Miên kinh ngạc quát lớn.
- Cậu ta xuất thân từ một bộ phận thần bí, quyền lợi của bộ phận này rất lớn.
Trương Thành nhấn mạnh.
- Việc cậu làm bây giờ là phải hợp tác hợp cậu ấy.
- Lỡ như xảy ra án mạng?
Thang Miên muốn biết mình phải hợp tác đến trình độ nào.
- Chỉ cần việc đối phương làm ra, có chết cũng không vấn đề gì.
Trương Thành nói đến đây thì dừng lại.
- Khi về, viết một bản báo cáo chi tiết nộp lại cho tôi.
- Đã rõ.
Thang Miên cúp điện thoại, lúc này, ánh mắt anh ta nhìn Diệp Hạo đã thay đổi. Anh cung kính đem trả lại giấy tờ cho Diệp Hạo, sau đó hướng Diệp Hạo làm một quân lễ.
- Chào thủ trưởng.
Diệp Hạo thấy vậy nhẹ gật đầu, sau đó nhìn về lại tên du côn.
- Thấy sao, tao nói không sai chứ?
- Làm sao có thể?
- Tao đã sớm nói rồi, muốn giết tụi như dễ như trở bàn tay.
Diệp Hạo nói đến đây, đưa chai Hồng Tinh Nhị Oa trở lại.
- Một hơi uống hết!
Cương Tử đâu có dám uống, trong khi hắn còn đang trầm ngâm suy nghĩ, Diệp Hạo đã bước tới cầm lấy tay hắn đặt lên bàn, sau đó cầm một chiếc đũa đâm thẳng vào giữa lòng bàn tay hắn.
- A!
- Uống không?
Khi Diệp Hạo hỏi câu này, hắn lại cầm thêm chiếc đũa một chiếc đũa khác rồi đâm thêm một nhác vào bàn tay đối phương.
- Uống không?
A!
- Uống không?
Cứ mỗi một lần hỏi, Diệp Hạo lại cắm thêm một cây đũa xuống. Đến lúc cây đũa thứ tư được cắm xuống, giọng nói Cương Tử cũng sắp không xong.
- Tôi uống, tôi uống, tôi uống, huhu.
Cương Tử vội vã nói, hắn dám khẳng định, tay phải mình bị phế rồi, cho dù có đến bệnh viện cũng chữa không nổi.
- Nói sớm không phải tốt hơn sao.
Diệp Hạo vừa nói vừa đưa chai Nhị Oa Đầu tới.
Cương Từ dùng tay trái run run cầm lấy uống hai ngụm đã cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị từng ngọn lửa thiêu rụi. Uống chừng 5 6 ngụm hắn đã nôn ra sạch. Cổ họng bị sặc khó chịu nói không ra lời. Cương Tử liều mạng nôn khan, chỉ hận không thể nôn hết nội tạng ra hết, nước mắt ầng ậc lưu luyến trong hốc mắt.
- Uống.
Mặt Diệp Hạo không biến sắc quát, Cương Tử cuối cùng cũng cảm nhận được cái cảm giác bị sỉ nhục vừa rồi mà mình đã làm với Hứa Manh Manh. Hắn cầm chai rượu lên tu ừng ực, cố gắng nốc hết chai rượu.
- Thế này được chưa?
- Tao đã nói một hơi uống sạch mà.
Diệp Hạo nói, một lần nữa mở thêm vài chai Nhị Oa Đầu nữa.
- Lúc nào làm được thì tiếp tục nói chuyện.
- Có thấy lời nói này quen thuộc không?
Diệp Hạo nhàn nhạt nói.
- Tôi uống.
Cương Tử hiểu rõ, nếu mình không uống, cả đám sẽ không có khả năng rời đi. Nhưng mà một hơi hết một chai Nhị Oa Đầu đâu phải dễ dàng, lúc Cương Tử uống tới chai thứ ba, tay cầm rượu cũng đã không vững.
- Nếu uống nữa sẽ chết người đó.
Một tên nhỏ con biến sắc lên tiếng.
- Như thế này còn chưa chết đâu!
Diệp Hạo mở chai thứ tư.
- Tôi uống, tôi thay đại ca uống.
Diệp Hạo nhìn cái tên nhỏ con rồi nhẹ gật đầu.
- Có thể, mày phải uống xong ba chai mới có tư cách uống chai mới này. Nếu không, phải để cho nó uống tiếp.
Tên tiểu đệ trầm mặc, với tửu lượng của mình, hắn cũng chỉ nốc hết được một bình Nhị Oa Đầu, nếu uống ba chai, không biết có bị xuất huyết bên trong hay không.
- Đây là các anh em mà mày liều chết bảo vệ sao?
Diệp Hạo cười châm trọc.
- Một đám hèn nhát.
- Anh nói ai cơ? Không phải chỉ có ba chai rượu thôi sao? Tôi uống.
- Tôi cũng uống.
- Cùng lắm thì chết thôi.
- Đưa cho tôi ba chai đi.
Bốn tên đàn em bị Diệp Hạo kích thích, nhao nhao yêu cầu uống Nhị Oa Đầu. Ba chai rượu đế vào bụng cũng không phải chuyện đùa, điều này có thể lấy mạng người.
Diệp Hạo một bên mê hoặc bọn họ, một bên cẩn thận đưa vào người họ một tia Chân Nguyên, tia Chân Nguyên này có thể giúp họ duy trì một phần trạng thái tỉnh. Đợi cho mấy thanh niên này uống chừng mười chai Nhị Oa Đầu, hắn mới lẳng lặng thu Chân Nguyên về, cả đám lúc bấy giờ mới cảm thấy trời đất quay cuồng rồi ngất đi.
- Chúng ta đi thôi.
Diệp Hạo nói với Hứa Manh Manh.
Xảy ra loại chuyện như thế, ai cũng không còn tâm trạng ăn cơm.
Diệp Hạo về tới biệt thự đã nhận được điện thoại của Thang Miên.
- Năm người Cương Tử cứu về được hai người, hai người trở thành người thực vật, một người vẫn đang trong giai đoạn hôn mê.
Diệp Hạo cúp điện thoại, thật lâu không nói gì, hắn không cảm thấy việc mình làm có gì không đúng. Nếu việc hôm nay đổi lại là một người khác có tính cách ương ngạnh, đã bị bọn họ đánh một trận, nhưng nếu không ương ngạnh, sợ rằng sự trong sạch của bạn gái rất có thể bị hủy trong tay bọn chúng. Mà mấy tên rác rưởi như vậy làm sao để trừng trị thích đáng, phạt tù 2, 3 năm, có đáng không?