Mục lục
Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------------------------------------------

Dựa theo quy định của tòa án phải phát lại một lần.

Lúc này nhân dân cả nước đều cảm thấy không cần thẩm vấn vụ án này nữa.

- Diệp Hạo, cậu còn gì muốn nói không?

Đâu chỉ nhân dân cả nước cảm thấy không cần thẩm tra xử lý, ngay cả vị chánh án này cũng cảm thấy không cần, chuyện phải suy tính bây giờ là phán thời gian bao lâu.

- Họ đang vu oan tôi.

Diệp Hạo bình tĩnh nói ra.

Mọi người bàn tán.

Ai cũng không ngờ bên nguyên lấy ra bằng chứng như thế mà bị cáo Diệp Hạo vẫn còn nói được những lời như vậy.

- Diệp Hạo, cậu nói mình bị vu oan, cậu có chứng cứ chứ?

Chánh án trầm giọng nói.

- Trước khi tôi lấy ra chứng cứ, tôi có thể hỏi nguyên cáo mấy câu không?

Diệp Hạo nhìn chánh án.

- Có thể.

Thỉnh cầu này rất bình thường, ông ta không có lý do từ chối.

- Năm sau cô sẽ tốt nghiệp nhỉ?

Trương Bội khẽ ngây người, cô ta không hiểu vì sao Diệp Hạo lại hỏi vấn đề như thế trong trường hợp này?

Nhưng Trương Bội vẫn trả lời:

- Đúng vậy.

- Đáng tiếc, đời này cô không thể cầm được tấm bằng tốt nghiệp đó.

Diệp Hạo nhìn Trương Bội, trong mắt hắn đầy thương hại.

Lời Diệp Hạo nói chui vào đầu mọi người.

- Tôi không biết kẻ nào hứa hẹn cái gì làm cô hãm hại tôi, nhưng tôi phải nói cho cô biết - - vu oan phải ngồi tù.

- Diệp Hạo.

Trương Bội nổi giận.

Mà người xem cả nước càng phẫn nộ hơn.

Thậm chí có người còn đập cả TV.

Bọn họ không hiểu vì sao đến lúc này rồi mà Diệp Hạo còn dám nói những lời không biết xấu hổ như vậy?

- Diệp Hạo, xin chú ý lời nói của cậu.

Chánh án hắng giọng.

Diệp Hạo nhìn Trương Bội nói:

- Cô có tin một lát nữa tôi sẽ khiến cô khóc không.

Thấy vẻ mặt tự tin của Diệp Hạo, trong lòng Trương Bội bỗng nhiên có dự cảm không tốt, đúng lúc này Trương Bội nhìn thấy một cái USB xuất hiện trong tay luật sư của Diệp Hạo, trong mắt hiện lên bối rối.

- Đúng lúc trong tay tôi cũng có một video.

Luật sư đại diện của Diệp Hạo liếc mắt nhìn xung quanh nói:

- Mà nội dung phần video này rất bùng nổ.

Chánh án nhìn thoáng qua cảnh sát tòa án.

Cảnh sát tòa án nhận USB sau đó cho vào máy tính mở lên, trên màn hình to lớn xuất hiện hình ảnh video rõ ràng.

Trong video là cảnh người thanh niên tự xưng cứu người kia đang xé rách quần áo Trương Bội, một lúc sau người thanh niên kia bị Diệp Hạo đá sang một bên.

Sau đó là cảnh Diệp Hạo luôn an ủi Trương Bội, Trương Bội ôm chặt lấy Diệp Hạo, không ngừng nói tôi sợ.

Trôi qua nửa phút Diệp Hạo buông lỏng Trương Bội ra, bỗng nhiên Trương Bội vừa nắm lấy Diệp Hạo vừa cầu cứu.

Cảnh sau đó giống hệt nội dung người thanh niên kia công bố.

Lúc này, tất cả mọi người đều mơ màng.

Ai cũng không ngờ nội dung cốt truyện sẽ thay đổi lớn đến vậy.

Diệp Hạo bị người ta hại.

Lúc này, bọn họ nhớ tới bộ dạng căm giận và khổ sở đáng thương trước đó của nữ sinh liền cảm thấy ghê tởm.

- Ảnh hậu đó!

- Nữ sinh kia thật làm người ta ghê tởm.

- Con mẹ nó tôi sớm đã nói Diệp Hạo không có khả năng làm loại chuyện thế này mà.

- Nếu như không có video này, cho dù Diệp Hạo nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nổi đâu.

Chánh án cũng ngơ ngẩn.

Rất nhanh, ông ta tức giận ra lệnh.

- Đưa đến bộ phận kỹ thuật kiểm tra xem video này thật hay giả?

Cảnh sát tòa án mang USB đi. Lúc này, vẻ mặt chánh án tràn đầy nghi ngờ nhìn Diệp Hạo.

- Nếu cậu đã có video này trong tay, vì sao không lấy ra từ sớm?

- Bởi vì nếu tôi lấy video này ra, tôi vẫn không thể rửa sạch hiềm nghi trên người tôi.

Diệp Hạo cười nói.

- Cậu có ý gì?

Chánh án khó hiểu nói.

- Bởi vì địa vị người sai hai người này vu oan cho tôi rất lớn.

Diệp Hạo nhìn chánh án.

- Mà tôi hoàn toàn không biết ai vu oan cho tôi, không biết ông có dám thẩm vấn tiếp hay không?

- Chỉ cần cậu có chứng cứ trong tay, cậu cứ lấy ra!

Vẻ mặt chánh án không vui nói.

Phải biết rằng vụ án này đang phát trực tiếp trên đài truyền hình trung ương, ông ta chắc chắn phải phán xử một cách hoàn mỹ.

Diệp Hạo nhìn thoáng qua luật sư.

Trong tay luật sư xuất hiện thêm một cái USB nữa.

Phương Văn đang ở Ma Đô xem TV thấy cảnh này liền đứng dậy.

Video gì thế này?

Phương Văn không chắc video này có liên quan gì đến mình hay không? Nhưng hắn hiểu, không thể tiếp tục vụ án này.

Trầm ngâm một lát, Phương Văn nói chuyện này cho cha mình, giờ hắn cũng bất chấp chuyện bị oán trách.

Không thể không nói quyền thế Phương gia rất mạnh.

Lúc hiện trường tòa án thẩm vấn chuẩn bị phát video, cảnh cửa bị mở ra, sau đó một ông cụ đi vào.

- Bởi vì vụ án này liên quan đến cơ mật quốc gia, tạm thời dừng lại.

Dân chúng cả nước đều bàn tán.

Tình huống gì đây?

Liên quan đến cơ mật?

Liên quan em gái ông ấy!

Đồ đần cũng biết người bảo Trương Bội làm vậy nhất định liên quan đến cấp cao, nếu không Diệp Hạo sẽ không vô duyên vô cớ nói ra câu này.

- Chánh án, ông mở hay không mở đây?

Diệp Hạo cười tủm tỉm hỏi.

Chánh án đấu tranh trong lòng.

Bởi vì người đến đây là lãnh đạo trực tiếp của ông, nhưng tình cảnh hiện giờ đang được trực tiếp cả nước đó.

Bởi vậy ông ta trầm ngâm một lát rồi đáp lời.

- Mở.

Ông ta không có lý do gì không mở lên cả.

- Cậu dám?

Người trung niên kia gào lên.

Video hiện lên trên màn hình lớn lần nữa.

Trên màn hình xuất hiện Trạng Nguyên Phương Văn ôn tồn lễ độ.

Đây rõ ràng là video Phương Văn đi thăm Diệp Hạo trong tù lúc trước.

- Phương Văn.

- Người đứng phía sau là Phương Văn sao?

- Tân Khoa Trạng Nguyên Phương Văn năm nay sao?

- Văn Tông Thế Gia? Có ý gì đây?

- Phương gia ở Đế Đô đó!

- Lần này Phương Văn xong rồi.

- Lá gan của Diệp Hạo cũng quá lớn, dám đắc tội Phương gia, sau này anh ta khó sống lắm.

Chánh án nhìn thấy cảnh này, chân tay cũng lạnh buốt.

Cuối cùng ông ta cũng hiểu rõ vì sao lãnh đạo của mình không để ý quy củ mà xông vào.

Bây giờ Phương gia quyền thế như rồng, ai ở Đế Đô mà không sợ ba phần?

Chuyện này làm lớn rồi!

Sau khi video này kết thúc, Diệp Hạo nhìn ký giả truyền thông đang trầm mặt xuống cười nói:

- Tôi biết rõ có phải mọi người cảm thấy tôi đang tìm đường chết?

- Đắc tội Văn Tông Thế Gia, sau này tôi còn đường sống sao?

Những lời Diệp Hạo nói như tru tâm chi ngữ, ý Diệp Hạo nói cho toàn bộ mọi người biết, nếu sau này tôi xảy ra chuyện gì, là do Phương gia làm.

- Chánh án, có phải còn cần kiểm tra tính thật giả của video này hay không?

- Tất nhiên.

Lúc cảnh sát tòa án chuẩn bị mang video này rời đi, Diệp Hạo thản nhiên nói:

- Phần video này luật sư của tôi đã cắt đi mấy chục phút, hơn nữa mười mấy phút đó đã được tổ chức uy tín nước ngoài giám định, nếu nơi này kết luận là giả, chỉ sợ những tổ chức uy tín đó sẽ rất thất vọng mà không từ bỏ ý đồ đâu.

Diệp Hạo nói những lời này cũng phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.

Thực ra nếu Diệp Hạo không nói video là thật, nó sẽ được tuyên bố đã bị cắt ghép.

Nhưng giờ còn ai dám?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK