Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------
Gian phòng thứ ba chứa Tiên Bảo.
Ngoại trừ rải rác mười mấy món trung phẩm Tiên Bảo còn lại đều là hạ phẩm Tiên bảo.
Diệp Hạo đánh giá một phen sau đó ánh mắt rơi vào một chuôi Tiên Kiếm màu đen.
Hắn phát hiện trên chuôi Tiên Kiếm màu đen này lộ ra ba động cường đại, ba động của nó cường hoành nhất.
- Ngũ Hành Kiếm.
Lúc Diệp Hạo cầm lấy chuôi kiếm này thấy trên chuôi kiếm khắc ba chữ.
- Ngũ Hành Kiếm?
Bạch Thược đến gần nói.
- Tỷ biết?
Diệp Hạo cười hỏi.
- Giá trị Ngũ Hành Kiếm nằm ở chỗ ẩn chứa Ngũ Hành thiên địa chi lực, bất quá không có mấy cái tu sĩ có thể cân bằng được sức mạnh đó, bởi vậy toàn bộ Tiên Vực Ngũ Hành Kiếm cũng không có bao nhiêu.
Bạch Thược nói khẽ.
- Giá trị một chuôi Ngũ Hành Kiếm có thể so với mười chuôi Tiên Kiếm cùng cấp bậc.
Diệp Hao đã hiểu ý Bạch Thược.
Tỉ như để chuôi Ngũ Hành Kiếm này cho Bạch Thược sử dụng, Bạch Thược chỉ có thể vận dụng một loại tinh lực trong số đó, còn 4 loại tinh lực còn lại đều bị lãng phí.
- Chuôi kiếm này ta muốn.
Bạch Thược kinh nghi nhìn Diệp Hạo một cái.
Bất quá nàng cũng không có hỏi cái gì.
Bạch Thược dạo qua một vòng chọn ra một Hạt Châu.
- Diệp công tử, Bạch tiểu thư, Tiên Bảo nơi này có rất nhiều, các ngươi không ngại chọn thêm vài món a.
Lâm Hồng nói khẽ.
- Không cần.
Diệp Hạo lắc đầu nói.
- Những cái này đưa cho các ngươi.
Sau đó Diệp Hạo và Bạch Thược dạo quanh một vòng phát hiện nơi này không còn gì nên cũng chuẩn bị rời đi.
Lâm Cảnh ra lệnh cho Lâm Viễn mang theo một bộ phận đệ tử Lâm gia trong sơn cốc tu luyện, về phần đệ tử còn lại thì về lại đại sảnh Lâm gia.
- Trịnh gia cũng không cần tồn tại nữa.
Diệp Hạo thản nhiên nói.
Giờ tý đêm đó Diệp Hạo và cao thủ Lâm gia xông vào Trịnh gia.
Lúc này Trịnh gia chỉ có mấy vị cao thủ tọa trấn, đối mặt với cao thủ như lang như hổ của Lâm gia cùng Diệp Hạo làm sao có năng lực phản kháng?
Mà từ giờ khắc này cục diện song hùng xưng bá tại Kim Dương Thành cũng không còn trở lại nữa.
Công việc thanh lý sau đó Diệp Hạo không có hỏi đến.
Lâm gia nếu không có năng lực này thì chả cần xưng bá chủ Kim Dương Thành làm gì.
Đợi đến lúc Lâm gia triệt để chưởng khống Kim Dương Thành chính là chuyện của ba ngày sau.
- Đoạn thời gian tiếp theo việc các ngươi nên làm đó chính là tăng thực lực lên, bất quá không được quá khoa trương.
Diệp Hạo nhắc nhở Lâm Cảnh một phen sau đó cùng Bạch Thược rời đi.
Lần này Diệp Hạo đi cũng không phải vì để thu phục Lâm gia.
Hắn vì điểm cống hiến mà đến.
Quân Duyệt Tửu Lâu!
Sau khi rời khỏi Lâm gia, Diệp Hạo cùng Bạch Thược đi thẳng đến Quân Duyệt tửu lâu của Kim Dương Thành.
- Hai vị khách quan, các ngươi đến nghỉ trọ hay …?
Tiểu nhị vừa nói đến đây đã bị Diệp Hạo cắt ngang.
- Ta muốn gặp lão bản các ngươi.
Tiếp lấy tiểu nhị nhìn thấy lệnh bài trong tay Diệp Hạo.
Chân Truyền!
Thần sắc tiểu nhị khẽ biến, tiếp lấy cung kính nói ra.
- Hai vị đi theo ta.
Thân là quái vật khổng lồ trong Cửu Dương Vực, Đông Tiên Điện đương nhiên có cứ điểm của mình.
Hai người Diệp Hạo đi theo tiểu nhị đến hậu viện thấy một trung niên để râu cá trê.
- Hai vị xin lấy ra lệnh bài của mình.
Trung niên kia nói khẽ.
Diệp Hạo cùng Bạch Thược lúc này lấy ra lệnh bài chân truyền của mình.
Trung niên kia nhìn thoáng qua liền đưa lại.
- Tiểu Đường, dâng trà.
Sau khi xác nhận thân phận hai người Diệp Hạo, hắn mới nhìn thoáng qua tiểu nhị.
Tiểu nhị vội vàng rời đi.
Song phương hàn huyên một hồi Diệp Hạo nói vào điểm chính.
- Lần này chúng ta đến chỉ muốn thu thập tư liệu của Thập Bát Lâu.
- Hai vị đến đây để thí luyện?
Diệp Hạo gật đầu.
Lúc này tiểu nhị bưng đến hai chén trà thơm.
Trung niên nhìn tiểu nhị nói.
- Mang tư liệu của Thập Bát Lâu tới đây.
- Tuân mệnh.
Tiểu Nhị nói xong liền rời đi.
- Hai vị, mời.
Trung niên nói xong bưng chén trà lên húp một ngụm.
Diệp Hạo bưng chén trà lên vừa muốn uống một ngụm đột nhiên nghĩ đến cái gì.
- Tống chấp sự, ngươi có thể giới thiệu cho ta tình huống Đông Tiên Điện chúng ta ở Cửu Dương Vực được không?
Diệp Hạo hơi trầm ngâm nói.
- Cái này a, tình huống Đông Tiên Điện chúng ta tại đây ngày càng không ổn a, vô luận Liệt Dương tông hay Thập Bát Lâu đều là thế lực uy tín lâu năm, nhất là tổ chức sát thủ Thập Bát Lâu, liên tục ám sát không ít đệ tử tinh nhuệ chúng ta.
- Một tổ chức sát thủ lại mạnh đến thế sao?
- Tuyệt đối không nên xem thường Thập Bát Lâu, thực lực bọn họ dù Đông Tiên Điện vẫn còn kém a.
Chấp sự trung niên nói khiến Diệp Hạo cũng giật mình.
- Xin chỉ giáo.
- Mỗi một lâu trong Thập Bát Lâu đều có 1 vạn sát thủ, mà ở Cửu Dương Vực chúng ta chỉ có duy nhất một lâu.
Chấp sự trung niên chậm rãi nói ra.
Nghe được như vậy sắc mặt Diệp Hạo không khỏi thay đổi.
Nếu nói như vậy tổng hợp thực lực Thập Bát Lâu còn muốn trên cả Đông Tiên Điện.
Nghe được như vậy Diệp Hạo mơ hồ hiểu tại sao Đông Tiên Điện không lấy được ưu thế.
Hóa ra người ta có hậu trường mạnh a.
- Liệt Hỏa tông thì sao?
Bạch Thược hỏi.
- Phía sau Liệt Hỏa tông không có căn cơ hùng hồn, nhưng chúng cùng thế gia bản địa có nhiều quan hệ, cả hai bên đã sớm trở thành liên minh.
Không dễ chơi a!
Diệp Hạo cuối cùng cũng hiểu dù trước đây Hoàng Phủ Kiếm tự mình ra mặt vẫn không có nhiều tác dụng.
Rắc rối về thế lực Cửu Dương Vực rất khó gỡ trừ phi xuất hiện một trận đại thanh tẩy.
Lúc này tiểu nhị cầm theo tư liệu đến gian phòng.
- Đây chính là một chút cứ điểm của Thập Bát Lâu.
Chấp sự trung niên nói khẽ.
Diệp Hạo nhìn lướt qua kinh ngạc nói.
- Tạo sao có mấy cứ điểm công khai?
Tổ chức sát thủ ngươi công khai cứ điểm để làm gì a?
- Bốn phía các cứ điểm công khai đều có đệ tử Liệt Hỏa Tông bảo vệ.
Chấp sự trung niên trả lời.
- Uống trà.
- Đợi ta xem hết đã.
Đợi đến lúc Diệp Hạo xem hết những tài liệu này mới quay sang nói với chấp sự trung niên.
- Ghi chép trong những tài liệu này tin được chứ?
- Tài liệu này vẫn luôn được cập nhật thường xuyên.
- Nếu đã như vậy chúng ta cũng xin cáo từ.
Diệp Hạo nói xong liền đứng lên.
- Uống một ngụm trà rồi đi.
Chấp sự trung niên cũng đứng lên.
- Trà này ngươi cứ giữ lại mà uống.
Diệp Hạo cười tủm tỉm nói.
Nghe vậy sắc mặt chấp sự trung niên biến sắc, tiếp lấy âm trầm nhìn Diệp Hạo.
- Ta muốn biết ta đã lộ sơ hở ở chỗ nào?
- Ngươi không chú ý đến tư thế đứng của mình à?
Diệp Hạo chỉ vào khuỷu tay trung niên.
- Tư thế như vậy có thể tùy thời xuất thủ, theo lý thuyết khi ngươi đối mặt với ta không nên làm thế, như vậy chỉ có một cách giải thích, ngươi rất quen thuộc loại tư thế này.
- Đã nhìn ra chúng ta là sát thủ Thập Bát Lâu, ngươi cảm thấy mình có thể rời đi sao?
Trung niên nói đến đây tiểu nhị đứng bên cạnh Diệp Hạo phản phất giống như một u linh vọt về phía hắn, đồng thời trong tay xuất hiện một chuôi chủy thủ lam sắc quang trạch.
- Cút.
Diệp Hạo rống to một tiếng.
Sóng âm đáng sợ trong khoảnh khắc xuyên vào thức hải tên tiểu nhị.
Tiểu nhị kêu thảm một tiếng ngã xuống đất, máu tươi từ miệng mũi điên cuồng tuôn ra, nhìn qua đã biết không thể sống được.
Đối với sát thủ, trong từ điển của Diệp Hạo không hề có hai chữ nhân từ.