Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------------------
Đạo thanh âm này làm toàn bộ Tu Sĩ đều ngơ ngẩn.
Kêu Đường Phiên Phiên chú ý thân phận của mình?
Tình huống như thế nào?
Diệp Hạo nghi ngờ nhìn về phía kẻ vừa mở miệng cười nhạt nói:
- Ngươi là ai?
- Ngay cả ta ngươi cũng không biết?
Hắc y thanh niên kiêu ngạo nói.
Hắc y thanh niên thật có vốn liếng để tự ngạo.
Thất Đại Mệnh Tinh nếu không có vốn liếng thì thế hệ tuổi trẻ ai có đây?
- Ha ha, ngươi rất nổi danh sao?
Diệp Hạo nhún vai một cái nói:
- Phiên Phiên, đây là tên ngốc nào thế?
Toàn trường xôn xao.
Bọn họ không phải không biết Diệp Hạo rất ngông cuồng, nhưng không ai nghĩ lại ngông cuồng tới mức độ này?
- Em chỉ biết hắn là vị Mệnh Tinh cuối cùng.
Đường Phiên Phiên nhìn hắc y thanh niên nói khẽ.
- Mệnh Tinh a, khó trách ngông cuồng như thế?
Trên mặt Diệp Hạo mang vẻ tiếu dung, bất kỳ ai cũng nhìn ra câu nói này đang chế giễu.
- Diệp Hạo, nếu ngươi không có Tiên Bảo thì ngươi chẳng là cái thá gì cả.
Hắc y thanh niên nhìn Diệp Hạo với ánh mắt tràn ngập sát ý nói:
- Trấn áp Nguyên Anh Lục Chuyển thì giỏi lắm sao?
- Ngươi sai rồi.
- Cái gì?
- Cho tới giờ ta không cảm thấy Trấn Áp Nguyên Anh Lục Chuyển là một việc đáng kiêu ngạo? Đoán chừng chỉ có mấy tên như ngươi mới lấy chuyện tương tự ra khoe khoang thôi.
Diệp Hạo nói mà cảm thấy tẻ nhạt, vô vị.
- Hôm nay tâm tình ta rất tốt, không muốn làm chuyện đánh giết, Phiên Phiên chúng ta về nhà.
- Về nhà?
Mà lúc này giữa sân Thần Niệm của hơn mười vị cường giả đã khóa Diệp Hạo và Đường Phiên Phiên lại.
Con mắt Diệp Hạo không khỏi híp lại.
- Chư vị, đây là ý gì?
- Phiên Phiên, nếu ngươi muốn gia nhập Trầm Ngư Tông ta, trên dưới Trầm Ngư Tông sẽ hết lòng bảo vệ ngươi rời đi, Tiên Bảo và Lưu Ly Bảo Khí ngươi lấy được ta cam đoan không ai đụng tới.
Lúc này Tông Chủ Trầm Ngư Tông lên tiếng.
- Phiên Phiên, những thứ Trầm Ngư Tông cho ngươi, Ngũ Hành Tông cũng có thể cho, mà thứ Trầm Ngư Tông không thể cho thì Ngũ Hành Tông ta cũng có thể cho.
Tông Chủ Ngũ Hành Tông trịnh trọng nói.
- Phiên Phiên, ta nghĩ lúc này ngươi nên lựa chọn một cái Tông Môn tốt.
Trưởng Lão họ Lưu của Trầm Ngư Tông nói khẽ.
- Thế cục trước mắt ngươi cũng nhìn ra, ngoại trừ Trầm Ngư Tông và Ngũ Hành Tông ra thì cho dù Mao Sơn Phái cũng không thể bảo vệ ngươi.
Đường Phiên Phiên không có đáp trả chỉ là nhìn về phía Diệp Hạo.
- Sao lại nhìn anh?
Diệp Hạo cười hỏi.
- Anh là bạn trai của em, em nghe anh.
Đường Phiên Phiên nhìn Diệp Hạo nghiêm túc nói.
- Diệp Hạo.
Ngọc Hành trầm giọng nói.
- Ngươi nên đề nghị Đường Phiên Phiên gia nhập một Tông Môn, Tiên Bảo và Lưu Ly Khí trên người nàng quá quý trọng.
Diệp Hạo trầm ngâm không nói.
- Huynh đệ, đánh chết hết bọn hắn đi.
Hiểu Minh tức giận nói.
- Những Tà Đạo Tông Môn này khinh người quá đáng.
Lúc này biểu đạt địch ý với Diệp Hạo toàn là cường giả của các Tà Đạo Tông Môn.
Vô luận thế nào Chính Đạo Tông Môn cũng cần chút mặt mũi.
- Diệp Hạo, người thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Ngay lúc Diệp Hạo đang trầm ngâm mấy thân ảnh từ trân trời giáng xuống, đi đầu là Cục Trưởng Cục Linh Dị Long Đằng, mà phía sau còn có Bách Hoa, Bạch Thạch đều là Địa Tiên cường giả.
Diệp Hạo nhìn thoáng qua Long Đằng cười nhạt nói:
- Ta không biết trong miệng ngươi thức thời mới là tuấn kiệt ý gì? Bạn gái của ta lấy được cơ duyên vì sao phải đưa cho các người.
- Không ai nói muốn cướp cơ duyên của bạn gái ngươi, nhưng bạn gái ngươi mang theo bên người không thích hợp!
Long Đằng nhìn Diệp Hạo nghiêm túc nói.
- Không thích hợp?
Diệp Hạo ha ha cười nói:
- Ta cùng Phiên Phiên ở chung chỗ hơn một năm qua, ta không nói không thích hợp, Phiên Phiên cũng không có nói qua, tại sao trong miệng ngươi nói lại trở thành không thích hợp?
- Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ngươi không xứng.
Tiếng nói Diệp Hạo vừa dứt một đạo thân ảnh to lớn liền xuất hiện giữa không trung, lúc thân ảnh này mở hai cánh ra như là Già Thiên tế nhật, kinh khủng khí thế làm toàn bộ Tu Sĩ hô hấp chật vật.
- Thiên Bằng.
- Thiên Bằng bậc này thực sự tồn tại?
- Long Tộc đều tồn tại, Thiên Bằng làm sao không còn?
- Không biết tại sao lúc này Thiên Bằng lại xuất hiện.
- Sư Tôn.
Trong khi đám Tu Sĩ đang bàn luận, hắc y thanh niên chắp tay hướng lên trời cung kính hô.
Thiên Bằng nghe vậy thân hình lóe lên biến thành một lão giả áo xám.
Hắn nhìn Diệp Hạo với ánh mắt tràn đầy mỉa mai.
- Bậc giun dế như ngươi cũng xứng được coi là Ám Tinh.
- A, vậy ngươi cảm thấy ai mới có thể xứng đây?
Diệp Hạo thần sắc không đổi nói.
- Đồ nhi của ta Dương Bá.
Thiên Bằng chỉ đồ đệ của mình nói.
- Là tên rác rưởi này?
Diệp Hạo cười một tiếng nói.
Theo tiếng nói Diệp Hạo vừa rơi xuống Tu Sĩ toàn trường nhìn hắn thần sắc đều kinh ngạc.
Chẳng lẽ Diệp Hạo không nhìn thấy lúc Thiên Bằng xuất hiện ngay cả Long Đằng cùng các Địa Tiên Cảnh cường giả sắc mặt cũng thay đổi sao?
Trong mắt Thiên bằng lóe lên một tia hàn quang nhiệt độ bốn phía nhanh chóng hạ thấp, mà nhiệt độ bốn phía xung quanh Diệp Hạo tốc độ hạ thấp càng điên cuồng hơn.
Vẻn vẹn qua mười mấy hơi thở Đường Phiên Phiên đã có cảm giác tiếp nhận không được.
- Thiên Bằng ngươi muốn làm cái gì?
Lúc này Ngọc Hành xuất thủ.
Toàn thân hắn tràn ngập huyết khí đem băng hàn bốn phía quanh Diệp Hạo và Đường Phiên Phiên xua đi.
- Xen vào việc của người khác.
Thiên Bằng hừ lạnh một tiếng.
Ngọc Hành kêu rên liên tục lui về mấy bước, mà lúc sắp té ngã thì được Diệp Hạo đỡ lấy.
- Tiền bối, không có sao chứ?
- Không sao.
Ngọc Hành sắc mặt lúc xanh lúc trắng nói.
- Không việc gì thì tốt.
Diệp Hạo đưa vào thể nội Ngọc Hành một tia nhân uân chi khí, tiếp đó Diệp Hạo chắp tay sau lưng nhìn lên trời nói:
- Ỷ vào tu vi thì có thể muốn làm gì làm sao?
Thiên Bằng đang định nói cái gì thì Dương Bá cười nói:
- Sư Tôn, để đệ tử đối phó với tên lang thang này.
Thiên Bằng cũng không nói lại câu nào.
Dù sao lấy thân phận của hắn đối phó Diệp Hạo sẽ tạo cục diện lấy lớn hiếp nhỏ.
Diệp Hạo, ngươi có dám cùng ta đánh một trận không?
Dương Bá nhìn chằm chằm Diệp Hạo nói:
- Người thắng lấy được Phiên Phiên.
- Thứ nhất, ta không bao giờ lấy bạn gái của mình làm tiền cược; thứ hai, lúc ngươi ngấp nghé bạn gái của ta trở đi, ta đã dự định lấy đầu của ngươi rồi.
Diệp Hạo nói đến đây chắp tay sau lưng nói:
- Ta cũng không muốn lấy lớn hiếp nhỏ, ta cho ngươi một cơ hội ra tay.
- Mặc ngươi xuất thủ, chỉ cần có thể thương được ta thì ngươi thắng.
Dương Bá giật mình.
Toàn trường giật mình.
Bọn họ không biết Diệp Hạo đối mặt với Dương Bá Nguyên Anh Tứ Chuyển làm sao dám nói ra lời như vậy?
Dương Bá ở Kim Đan Cảnh đã đạt đến Cửu Chuyển, hơn nữa Nguyên Anh Lục Chuyển hắn cũng có thể trấn áp, hiện tại Dương Bá đã đạt đến Nguyên Anh Tứ Chuyển, cho dù Trọng Kiệp Nhị Chuyển cũng có thể đánh giết, Diệp Hạo sao lại dám nói ra những lời như vậy?