Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------------------
Bà lão đang muốn nói cái gì đó, Minh Kim Cổ đã chen ngang nói.
- Ám Tinh cũng đã xuất hiện rồi, tin tưởng tiền bối cũng biết hàm nghĩa của việc Ám Tinh xuất hiện, lúc này rồi mà tiền bối còn che giấu để làm gì nữa? Làm hết sức gia tăng thực lực của chúng ta, đến lúc ứng phó đại kiếp, chúng ta có thể toàn lực ứng phó được.
Ánh mắt bà lão lóe lên một rồi tiếp tục trầm mặt.
- Ta tin rằng Ám Tinh không có năng sử dụng hết tất cả tài nguyên, tiền bối có thể hay không cân nhắc về việc cung cấp thêm tài nguyên cho Mệnh Tinh chúng ta.
Không thể không nói, lời Minh Kim Cổ đã đánh động đến bà ta.
Thật lâu sau, bà khẽ gật đầu một cái.
- Được rồi, thời gian tu luyện sẽ tăng thêm gấp đôi, ngoài ra ta sẽ giúp cho tu vi các người tăng lên.
Minh Kim Cổ và Tứ Đại Mệnh Tinh đại hỉ.
Bọn họ không nghĩ đối phương sẽ thật sự đáp ứng.
Bà ta nói cho bọn họ về Ngộ Đạo Tuyền rồi đưa thêm Ngộ Đạo Tuyền cho bọn họ.
Minh Kim Cổ bốn người uống Ngộ Đạo Tuyền vào, sau đó đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Thời gian của bọn họ được tăng lên, đồng dạng đám người Hiểu Minh cũng được gia tăng?
Nếu trước đó chênh lệch rất lớn, như vậy hiện tại thì sự chênh lệch cũng không gia tăng lên nhiều.
Trong lòng phiền muộn nhưng bọn họ chỉ có thể cố gắng tu luyện.
Bốn ngày trôi qua, trong mắt bốn người Minh Kim Cổ đều lộ rõ thần sắc tiếc hận, nếu có thể kéo dài thời gian tu luyện thì tốt biết mấy.
Đám người Minh Kim Cổ cũng không phải thuộc dạng được voi đòi Hai Bà Trưng, mà ngoan ngoãn khoanh chân ngồi tại vị trí phụ cận nơi này tiếp tục hấp thụ Thiên Địa Linh Lực.
Hai ngày sau đó, hắc y thanh niên kết thúc trạng thái ngộ đạo.
Lại bốn ngày tiếp theo Hiểu Minh cũng từ trong trạng thái ngộ đạo tỉnh lại.
Tiếp hai ngày đến lượt Mai Doãn Tuyết tỉnh lại, lúc này toàn trường cũng chỉ còn Đường Phiên Phiên và Thanh Thanh đang ngộ đạo.
- Tiền bối Đường Phiên Phiên có thể tiếp tục ngộ đạo thì không có gì để nói cả, tuy nhiên tại sao nàng ta lại còn có thể tiếp tục ngộ đạo?
Huyết Liên Hải chỉ vào Thanh Thanh, trong lòng ghen tỵ hỏi.
- Toàn bộ tài nguyên nơi này do Đường Phiên Phiên giành lấy được, nàng nếu muốn san sẻ cho Thanh Thanh thì đó cũng là quyền lợi của nàng.
- Cái này không công bằng.
Huyết Liên Hải nắm chặt nắm đấm nói.
- Cuộc sống mà.
Đường Phiên Phiên nhìn Huyết Liên Hải một cái nói.
- Ngươi tại Thị Huyết Tông liên tục tranh giành tài nguyên, đối với các Đệ Tử khác có công bằng sao?
- Bởi vì ta là Mệnh Tinh.
Huyết Liên Hãi thốt lên.
Nói xong câu này, hắn mới chú ý đến mình đã sai.
Huyết Liên Hải không nên đưa thân phận Mệnh Tinh của mình ra nói chuyện, bởi vì so với thân phận Ám Tinh cao quý của Đường Phiên Phiên thì thân phận hắn hiện giờ thật không thể so sánh.
- Tiền bối tôi muốn cho Hiểu Minh tiếp tục phục dụng Ngộ Đạo Tuyền,
Đường Phiên Phiên lúc này nói ra.
- Đồ ngốc, Ngộ Đạo Tuyền cũng không phải vô cùng vô tận, bất quá nếu ngươi đã yêu cầu thì ta cũng không tiện từ chối, được rồi, Hiểu Minh ngươi lại tiếp tục tu luyện thêm 4 ngày nữa đi.
Hiểu Minh đại hỉ.
Hắn vội vàng cảm tạ bà lão.
Về phần Đường Phiên Phiên, Hiểu Minh không nói gì.
Hai bên đều quá hiểu ý nhau.
Phần đại ân này, Hiểu Minh ghi lại trong lòng.
Các Mệnh Tinh còn lại nhìn Hiểu Minh phục dụng chén Ngộ Đạo Tuyền rồi tiến nhập vào trạng thái ngộ đạo, trong lòng hâm mộ không thôi.
Thời đến rồi làm sao mà cản.
Hiểu Minh và Mao Sơn Phái mấy lần ủng hộ Diệp Hạo, thân làm vợ của hắn, Đường Phiên Phiên vẫn ghi nhớ và biết cách báo ân?
Không thể không nói, Mao Sơn Phái đã được đền đáp.
Diệp Hạo đưa cho họ Nguyên Anh quả cùng Huyết Đan là một ví dụ điển hình nhất.
Bồn ngày sau, Hiểu Minh kết thúc ngộ đạo.
Mà lúc này Đường Phiên Phiên và Thanh Thanh vẫn như cũ còn trong trạng thái đó.
(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần - )
………………..
Ngộ Đạo Thụ!
Một bộ Thanh Y, một thiếu niên ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, miệng tụng Chân Ngôn.
Diệp Hạo dành toàn bộ hai mươi ngày này cho việc cảm ngộ.
Mà giờ hắn đang nghiên cứu Thần Thể của bản thân.
Vộ luận Bảo Thể gì cũng có năng lực đặc thù.
Nhưng hiện tại Diệp Hạo vẫn chưa biết năng lực của bản thân là cái gì.
- Cậu muốn nghiên cứu Thể Chất của mình?
Lúc này, giọng nói Ngộ Đạo Thụ vang lên trong tai Diệp Hạo.
- Đúng vậy.
Diệp Hạo gật đầu.
Ngộ Đạo Thụ nhìn chằm chằm thân thể Diệp Hạo, mà lúc hắn nhìn chằm chằm vào thân thể Diệp Hạo, trong mắt hắn Diệp Hạo hóa thành từng đạo hoa văn, mỗi đạo hoa văn đều ẩn chứa uy năng vô cùng vô tận, Ngộ Đạo Thụ nhìn một chút, trong mắt lộ ra từng đạo tinh mang.
- Thể chất của cậu…?
Ngộ Đạo Thụ thất thanh nói.
- Thế nào?
Diệp Hạo hiếu kỳ hỏi.
- Nhiều năm qua, ta đã kiến thức qua rất nhiều Bảo Thể, Tiên Thể, Chiến Thể, Yêu Thể, Ma Thể, tuy nhiên không có thể chất nào có thể đánh đồng cùng với cậu cả.
Ngộ Đạo Thụ nhìn chằm chằm Diệp Hạo nói.
- Thể Chất của cậu có chuyện gì xảy ra?
- Tiên Vực Thanh Ma và Vô Cương hai vị tiền bối đã từng nói đây là Thần Thể.
- Thần Thể?
Dù tính tình trầm ổn như Ngộ Đạo Thụ khi nghe Diệp Hạo nói như vậy cũng không khỏi bị dao động.
Diệp Hạo kể chuyện mình trải qua sơ lược một lần.
- Lục Đạo Luân Hồi bị phá vỡ, về phần nguyên nhân thì không ai biết.
Ngộ Đạo Thụ nhẹ gật đầu.
- Chậc chậc, không nghỉ đến, cậu lại gặp được Thần Linh trong truyền thuyết.
Diệp Hạo ngại ngùng cười cười.
- Thần Thể ẩn chứa ảo diệu gì, ta cũng không rõ ràng.
Ngộ Đạo Thụ trầm ngâm một chút rồi nói.
- Với thể chất này, ta chỉ có thể cung cấp cho cậu thời gian để cậu tự nghiên cứu thôi.
- Đa tạ tiến bối.
Thông qua nữa ngày nghiên cứu, Diệp Hạo phát hiện Thể Chất bản thân có quá nhiều thứ ẩn số, thời gian mười ngày không đủ để nghiên cứu.
Diệp Hạo chợt thu liễm toàn bộ tâm thần, yên lặng tiến hành nghiên cứu.
Con ngươi Ngộ Đạo Thụ gắt gao nhìn vào những hoa văn trên thân thể Diệp Hạo.
Ngộ Đạo Thụ sở dĩ tận hết sức lực trợ giúp hắn cũng vì hắn muốn nghiên cứu chút bí mật về Thần.
Thần!
Cao cao tại thượng.
Siêu thoát thiên ngoại chi ngoại.
Dù phá toái Thiên Địa, dù Thế Giới hủy diệt, Thần Linh cũng có thể sinh tồn.
Cái này mới chân chính là vạn kiếp Bất Hủ.
Đây cũng chính là mục tiêu mà Ngộ Đạo Thụ hướng tới.
Bất quá nói lúc nào cũng dễ hơn làm.
Dù sao Thần Linh cũng đâu phải ai muốn là được.
Dù Diệp Hạo có tư chất được xem Yêu Nghiệt, nhưng ở Nguyên Anh Cảnh nghiên cứu ảo diệu Thần Thể, cũng có chút lực bất tòng tâm.
Ba ngày trôi qua, Ngộ Đạo Thụ ý thức được vấn đề.
- Diệp Hạo ta cảm thấy cậu nên nâng tu vi bản thân lên đi, tu vi càng cao, ta có thể giúp cậu gia tăng cảm ngộ với Đại Đạo.
Ngộ Đạo Thụ nói.
Diệp Hạo cũng ý thức được điểm này.
- Tốt.
Ngộ Đạo Thụ mở hạn chế Bản Nguyên Dịch trong thể nội Diệp Hạo ra.
Tu vi Diệp Hạo liên tục tăng lên như tên bắn.
Nguyên Nah Lục Chuyển!
Nguyên Anh Thất Chuyển!
Khi tu vi Diệp Hạo tăng lên đến mức này, hắn mới đình chỉ hấp thu Bản Nguyên Dịch.
- Được rồi.
Diệp Hạo trầm giọng nói.
- Tại sao không tăng lên nữa?
Ngộ Đạo Thụ kinh ngạc nói.
- Cảnh giới tăng lên quá nhanh, ta sợ sẽ ảnh hưởng đến thành tựu sau này.
Diệp Hạo chậm rãi nói.
- Không thể chì vì nghiên cứu Thần Thể mà làm ảnh hưởng đến căn cơ được, còn nữa tu vi của ta cũng đã tăng lên gấp mấy lần, tư chất của ta cũng tăng lên theo không ít, ta cảm thấy hiện tại như vậy ồn rồi.
Ngộ Đạo Thụ kinh ngạc nhìn Diệp Hạo một cái.
- Lúc này mà cậu vẫn còn tỉnh táo để nghĩ đến căn cơ sau này, Diệp Hạo, tương lại cậu khẳng định siêu việt hơn ta a.