Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
--------------------------------------------------
Cuộc đối kháng của hai bên hấp dẫn rất nhiều ánh mắt quan sát của những game thủ khác.
Những người đó toàn bộ đều đang đứng trước màn hình lớn để xem trận đấu này.
Hành động này của Diệp Hạo không khác việc tự sát cho lắm.
Bởi vì tiểu đội của đối phương chắc chắn sẽ có lính bắn tỉa, cứ như vậy mà tiến lên, không phải muốn chết thì là gì?
Nhưng khi thân ảnh Diệp Hạp xuất tại căn cứ địch đã lập tức khiến ba thành viên bên Cửu Đầu Xà phải kinh ngạc.
Chuyện gì thế này?
Mà ngay lúc họ còn chưa kịp phản ứng lại, đã nghe thấy ba tiếng súng vang lên, tiếp theo đó, toàn bộ thành viên Cửu Đầu Xà đều ngã xuống.
- Tốc độ tên này thực sự quá nhanh rồi!
- Nhìn cứ như cậu ta bắn một phát ra ba viên đạn vậy.
- Tôi còn tưởng vừa rồi cậu ta lỗ mãng chứ.
- Dám lớn mật chạy thẳng vào căn cứ địch, sao có thể không có tài năng được chứ.
Sau khi bắn ngã ba thành viên Cửu Đầu Xà, Diệp Hạo nhanh chóng đi vòng vo trong gian phòng.
Đúng lúc hắn đi đến chỗ ngoặt thì "bùm" một tiếng, tiếng nổ súng của một lính bắn tỉa khác của đội đối phương.
Diệp Hạo lại một lần nữa khởi động năng lực làm chậm tốc độ.
Ngay lúc phát hiện vị trí đối phương, hắn ung dung lui lại sau một bước né đi viên đạn, đồng thời giơ súng lên bắn ra một phát.
Bởi vì tốc độ hắn quá nhanh nên tiếng nổ súng gần như vang lên cùng lúc.
QuaraKill!
Giết bốn mạng liên tục!
- Bình tĩnh lại, ngoài ý muốn mà thôi!
Đội trưởng Cửu Đầu Xà trầm giọng nói.
- Đối phương chỉ đang lợi dụng tư duy quán tính của chúng ta.
- Nhưng mánh khoé đó cùng lắm chỉ dùng được lần này thôi.
- Ván thứ hai không có chuyện đó đâu.
Đội trưởng Cửu Đầu Xà nghe được lời này của ba thành viên khác, rất nhanh đã tìm lại được chút tự tin, khẽ gật đầu.
- Nhớ dùng bom.
Ánh mắt đội trưởng Cửu Đầu Xà trầm lại nhìn vào màn hình.
Ván thứ hai, Diệp Hạo vẫn giống lần trước, trực tiếp đi tới căn cứ địch, vẫn hành động như cũ, nhưng lần này đã không còn ai cho rằng hắn đang đi tự sát nữa.
Bình thường khi xâm nhập vào căn cứ địch, ai cũng phải chậm rãi thăm dò từng chút rồi tiến vào... Nhưng Diệp Hạo thì không, trực tiếp đi thẳng vào trung tâm căn cứ người ta.
- Tên này không sợ chết à?
Ngay khi trong đầu mọi người hiện lên ý nghĩ này, đã nghe được hai tiếng súng nổ, tiếp sau đó là hai thành viên Cửu Đầu Xà ngã xuống.
Gamer chuyên nghiệp đúng là gamer chuyên nghiệp, quả không sai!
Những thành viên còn lại rất nhanh đã đoán được vị trí của Diệp Hạo.
Hắn cũng dứt khoát đi bước sang một bên.
Ầm!
Ầm!
Hai quả bom được cho nổ cách vị trí Diệp Mặc không xa, rất nhanh lượng máu của hắn đã giảm đi 60%.
"Mình không thể coi khinh nữa!"
Nghĩ tới đây, Diệp Hạo lập tức rút một cây súng khác ra.
Đối phương nghe theo tiếng đạn đã phát hiện ra vị trí của hắn, Diệp Hạo căn cứ theo hướng bom cũng đoán được vị trí của địch nhân.
Đương nhiên, sau khi ném bom bọn chúng sẽ không đứng im tại chỗ, nhưng ai bảo phản ứng của hắn quá nhanh chứ.
Theo sau động tác đó, hai thành viên còn lại nhanh chóng ngã xuống, lúc này toàn trường vang lên vài tiếng kinh hô.
- Cao thủ.
- Gặp cao thủ cmnr anh em ơi!
- Một mình giết chết bốn người nằm trong top 100, tên này có thể tiến vào top 10 gamer đỉnh nhất nha.
- Mười vị trí đầu đều là cao thủ đó nha, thuộc dạng truyền thuyết rồi chứ không chơi.
- Đội Chu Tước mời được cao thủ đến yểm trợ sao?
- Không phải chứ, với khả năng của bọn họ sao có thể mời được cao thủ bậc này...
Sắc mặt đội trưởng Cửu Đầu Xà vô cùng khó coi nhìn Diệp Hạo:
- Không biết các hạ là ai?
- Là ai có liên quan đến anh à?
Diệp Hạo lườm đối phương một cái:
- Mấy người không xứng biết danh xưng của tôi!
"Hít..."
Cả hội trường hiện giờ không còn tâm trí nào để ý đến mấy chuyện vặt vảnh này nừa, họ đang chứng kiến một cuộc đồ sát tàn khốc a.
Cả bốn thành viên Cửu Đầu Xà dù có hợp tác thế nào cũng không thể làm gì được Diệp Hạo.
Cuối cùng, cả đám đến việc nhặt súng cũng chẳng muốn.
Bởi vì nhặt được cũng không có cơ hội dùng đến.
Ván đấu đã hoàn toàn nằm trong tay Diệp Hạo.
Bọn họ không có chỗ lật mình.
13:0
Vẻ mặt bốn tên Cửu Đầu Xà đều xám ngắt như cha mẹ chết.
- Mai lại tiếp tục!
Trong mắt Ninh Huyên tràn ngập ý cười lên tiếng.
- Không cần đấu nữa!
Đội trưởng Cửu Đầu Xa lắc đầu nói:
- Ván này chúng tôi nhận thua.
Có đánh nữa cũng tự ngược bản thân thôi.
- Chưa được thỉnh giáo đại danh của cậu đây?
Đội trưởng Cửu Đầu Xà kính sợ nhìn Diệp Hạo. Người Nhật Bản chính là như vậy, họ kính sợ cường giả, nhưng lại thích ức hiếp kẻ yếu.
- Diệp Hạo.
- Diệp sư huynh, Mộc Diệp có chút lễ!
Cửu Đầu Xà vừa nói vừa cung kính cúi đầu chào Diệp Hạo.
Không thể không nói, thái độ Mộc Diệp lúc này vô cùng khiêm tốn, dù trong lòng có oán giận cũng sẽ phải mềm đi.
- Diệp sư huynh, Mộc Diệp có thể đi theo học kỹ năng của sư huynh được không?
Vẻ mặt Mộc Diệp nhìn Diệp Hạo đầy mong đợi.
Diệp Hạo nghe vậy, không khỏi thở phào một cái.
Người Nhật Bản quả là người Nhật Bản.
Khi cảm thấy bản thân mình mạnh, bọn họ sẽ vô cùng cao ngạo... Nhưng sau khi nhìn thấy rõ được thực lực chênh lệch của hai bên, họ sẽ lập tức hạ mình để đi theo học hỏi.
Đất nước Nhật Bản hùng mạnh như hiện tại, một phần cũng vì nguyên nhân này., nhưng dù Mộc Diệp có khiêm tốn thế nào cũng không thể lung lay được Diệp Hạo hắn.
Bởi vì dù hắn có dạy, đối phương cũng không học được.
Bản chất dân tộc này quá ti tiện.
Hơn nữa, Diệp Hạo vẫn coi trọng chủ nghĩa dân tộc.
Không cùng đất nước, hắn sẽ đối xử khác.
Đương nhiên, có thể nới hắn hẹp hòi, nhưng vì tinh hoa đất nước Trung Hoa, hắn vui vẻ chấp nhận tiếng xấu này.
Giọng điệu đối phương khiến Diệp Hạo khinh bỉ.
Cái giọng đó đã đeo bám đất nước Trung Hoa quá lâu, từ thời kỳ sơ khai, bọn họ vẫn luôn miệng tài nguyên này, tài nguyên kia, nhưng kết quả thì cả đám đều trở mặt với Trung Quốc.
Đến tận bây giờ, họ vẫn giữ nguyên cái giọng điệu ấy.
- Không thể.
Diệp Hạo cự tuyệt.
- Vì sao?
Mộc Diệp khẽ giật mình, sao có thể như vậy?
Không phải người Trung Quốc đều coi trọng hư vinh à?
Không phải chỉ cần cúi đầu cho họ chút mặt mũi sẽ được sao?
- Bởi vì tôi không thích anh!
Diệp Hạo gằn từng chữ nói.
Sắc mặt Mộc Diệp càng thêm trắng bệch.
Nhưng hắn ta vẫn nhìn Diệp Hạo chằm chằm, nói:
- Tư tưởng anh thực sự không được, chúng ta phải biết giúp đỡ cùng nhau tiến lên chứ.
- Anh nói nhảm nhiều quá!
Diệp Hạo nói xong câu đó, rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Mộc Diệp đứng tại chỗ có chút luống cuống.
- Diệp Hạo, thái độ thế là sao?
Hoàng Thủ Nhân hơi giận nói:
- Trước mặt bạn bè quốc tế, sao một chút phong độ, cậu cũng không có vậy?
- Hình như anh đã quên chuyện Nhật Bản đồ sát Trung Quốc chúng ta năm đó rồi thì phải!
Thái Sử Hưu không chút khách khí nói:
- Làm như vậy sẽ trở thành quân bán nước!