Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------
Nghe được như thế, Diệp Hạo gật nhẹ đầu.
Đan Phương của Thượng Cổ Tố Thể Đan là Đan Phương công khai tại Thời Kỳ Thượng Cổ, Tô gia là Thượng Cổ Luyện Đan Thế Gia có Đan Phương cũng rất bình thường.
- Ta thực sự chuẩn bị luyện chế Thượng Cổ Tố Thể Đan.
Diệp Hạo gật nhẹ đầu đáp.
- Không biết trưởng bối nhà ngươi khi luyện đang có bao nhiêu xác xuất thành công?
Tô Tiểu Tiểu nhẹ giọng hỏi.
Tô Tiểu Tiểu rất rõ ràng Thượng Cổ Tố Thể Đan là Đan Dược đỉnh cấp trong Ngọc Cấp Tiên Đan dù nàng cũng chỉ có tư cách làm trợ thủ thôi.
Trên thực tế dù Kim Cấp Đan Sư cũng không có bao nhiêu thành nắm chắc luyện thành Thượng Cổ Tố Thể Đan.
- Cái này giống như việc một học sinh trung học làm sao có thể giải được tất cả các đề toán trung học được.
Nhưng nắm chắc luyện thành Ngoc Cấp Đan Sư là một thử thách lớn.
- Trưởng bối nhà ta? Là ta tự mình luyện chế.
Diệp Hạo lườm Tô Tiểu Tiểu một cái nói.
- Ngươi luyện chế?
Tô Tiểu Tiểu trừng lớn hai mắt nói.
- Ngươi có phải đang nói đùa không?
- Vậy ngươi cứ coi như nói đùa đi.
Diệp Hạo nhấc chân lên rời đi.
- Diệp Hạo, ta cảm thấy chúng ta tạm thời không nên rời khỏi nơi này.
Lam Mộng Nhi bước nhanh cùng Diệp Hạo nhỏ giọng nói.
- Vì sao?
- Bởi vì ngươi vừa mới trắng trợn mua sắm Dược Tài đã làm rất nhiều người để mắt đến.
- Không phải có ngươi sao?
Lam Mộng Nhi lảo đảo một cái, nàng muốn nói Tiểu Tổ Tông, đừng đùa như vậy, được không?
- Đi thôi.
Nhìn thấy Diệp Hạo khăng khăng muốn ra ngoài nên Lam Mộng Nhi phát ra một đạo Truyền Tấn Ngọc Phù sau đó nhanh chân đi cùng Diệp Hạo.
Ngay khi Diệp Hạo vừa mới đi ra Hội Trường, ba đạo thân ảnh xếp thành hình tam giác ngăn cản xung quanh Diệp Hạo.
- Ba vị, các ngươi có ý gì?
Diệp Hạo ôm lấy hai tay ung dung nói.
- Lão phu cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, đưa Túi Càn Khôn của ngươi cho ta.
Trong đó một lão giả tóc trắng lãnh lùng nói.
- Ta có thể giao Túi Càn Khôn cho ngươi, nhưng ta chỉ có một cái Túi Càn Khôn a.
Diệp Hạo cười nói ra.
- Tiểu tử, ngươi nghĩ có thể làm cho nội đấu hay sao?
Một Tu Sĩ khác giễu cợt nhìn Diệp Hạo nói.
- Đúng vậy, cho dù bọn ta nội đấu thì trước tiên cũng phải giải quyết ngươi.
Tên Tu Sĩ thứ ba chậm rãi nói.
- Các ngươi sai rồi.
Vượt qua dự đoán của ba người Diệp Hạo lại nói ra một câu như vậy.
- Các ngươi giải quyết ta trước chỉ khi nào ta có thực lực ngang tầm các ngươi, huống hồ ta chỉ có tu vi Chân Tiên, về phần Hộ Vệ của ta chỉ đến Thiên Tiên sơ kỳ, ngươi cảm thấy hai chúng ta có thể tạo thành uy hiếp gì cho các ngươi đây? Nói cách khác dù các ngươi bị thương, hai chúng ta cũng không thể phản kháng, không phải sao?
Còn nữa, Hộ Vệ của ta Đệ Tử của Sồ Phượng Các, mà ta cũng có một chút bối cảnh, ta nghĩ các ngươi chỉ cầu tài thì cũng không nên tự rước phiền phức cho mình.
Diệp Hạo nói đến đây cởi Túi Càn Khôn bên hông xuống.
- Nói thật, ta cũng không quan tâm những Tiên Thạch này, ngược lại ta rất có ý chia ba phần, chỉ sợ các ngươi không đáp ứng thôi.
Lời nói Diệp Hạo vừa dứt thì hai tên Tu Sĩ không khỏi liếc nhau một cái liền cùng xuất thủ đánh về phía lão giả tóc trắng.
- Hai người các ngươi tưởng liên thủ thì có thể trở thành đối thủ của ta sao?
Lão giả tóc trắng đã sớm đề phòng, bởi vậy làm sao có thể bị đánh lén được?
Ba Tu Sĩ Ngọc Tiên Cảnh nếu xuất thủ toàn lực, phiên chợ này khẳng định bị tàn phá không còn, nên ba vị này xuất thủ cũng cố tình khống chế phạm vi. Việc này làm cho Lâm Mộng Nhi có một loại cảm giác kinh hồn táng đảm, bởi vì dù bất kì vị nào trong ba vị này xuất thủ thì bản thân nàng cũng không ngăn được.
- Ngươi thật thông minh!
Lam Mộng Nhi nhìn một hồi nói khẽ.
Đợi khi bọn hắn đánh nhau xong thì phải nhìn ngươi rồi.
Diệp Hạo cười nói ra.
- Cái gì?
Lam Mộng Nhi khẽ giật mình nói.
- Ngươi sẽ không nghĩ ta khờ dại giao Túi Càn Khôn cho bọn hắn chứ?
Diệp Hạo nhìn Lam Mộng Nhi nói.
- A...
Lam Mộng Nhi hiện tại chỉ có cầu nguyện cho Sư Tỷ của mình tới nhanh một chút.
Hai Tu Sĩ kia lựa chọn liên thủ là một sách lược đúng đắn, bởi vì dù họ có liên thủ cũng không phải đối thủ của lão giả tóc trắng, một ngươi bị lão giả tóc trắng kia đánh chết tại chỗ, tên còn lại thì hoảng hốt chạy trốn.
Lão giả tóc trắng thở hổn hển từng ngụm khí, hơi bình phục một chút liền đi đến trước mặt Diệp Hạo.
- Giao Túi Càn Khôn ra đây.
- Túi Càn Khôn gì?
Diệp Hạo cười tủm tỉm nói.
- Ngươi dám trêu chọc ta?
Lão giả tóc trắng giận dữ, đồng thời nhằm vào đầu Diệp Hạo đánh tới.
Lão giả tóc trắng rõ ràng Diệp Hạo có thể xuất ra nhiều Tiên Thạch để mua sắm Dược Tài như vậy, khẳng định sau lưng có bối cảnh.
Nhưng như vậy thì sao?
Bản thân hắn là dân liều mạng!
Thế thì quan tâm chuyện này làm gì?
Lâm Mộng Nhi vừa muốn xông lên thì đã bị khí thế của lão giả chấn bay sang một bên, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc thì một đạo Kiếm Quang phá vỡ trời cao chém về phía lão giả, lão giả ý thức được đạo Kiếm Quang kia nếu chém trúng hắn thì không chết cũng phải bị thương.
Lui!
Sau khi thối lui đến 10 mét thì lão giả tóc trắng nhìn thấy bên người Diệp Hạo xuất hiện một bóng hình xinh đẹp mặc một bộ áo vàng.
- Ngươi là người nào?
- Người của Phượng Các.
- Phượng Các?
Nghe được hai chữ này trong mắt lão giả tóc trắng liền hiện ra vẻ kiêng dè, một kích vừa rồi làm hắn ý thức được thiếu nữ này rất mạnh, sợ rằng không kém hơn mình, hơn nữa Tiên Lực của hắn cũng đã tiêu hao hơn nữa, nếu cưỡng ép chiến thì không lấy được lợi ích gì.
- Tiểu tử, ta nhớ kỹ ngươi rồi.
Lão giả tóc trắng nhìn Diệp Hạo một cái xoay người rời đi.
- Hoàng sư tỷ, tỷ đã tới.
Lam Mộng Nhi ngạc nhiên nhìn cô gái mặc áo vàng xinh đẹp kia nói.
Cô gái áo vàng lộ ra vẻ cưng chiều nói.
- Muội a, không ở Sồ Phượng Các tu luyện cho tốt, đi ra làm náo loạn cái gì a?
- Còn không phải do muội nhàm chán sao?
Lam Mộng Nhi cười hắc hắc nói.
- Muội a, cùng ta về Phượng Các đi.
Hoàng Nhi trừng Lam Mộng Nhi một cái nói.
- Không được, muội còn chưa làm xong thỏa thuận đây.
Lam Mộng Nhi lắc lắc đầu nói.
- Muội phải bảo hộ hắn một tháng.
- Cái này...
Hoàng Nhi chần chờ một chút nhìn qua nói với Diệp Hạo.
- Chúng ta trả Tiên Thạch lại cho ngươi, ngươi xem có được hay không?
Diệp Hạo còn chưa kịp nói cái gì thì đã bọ Lam Mộng Nhi ngắt lời.
- Đây là vụ làm ăn đầu tiên của muội, muội không muốn từ bỏ giữa chừng.
- Cũng được, vậy để tỷ giúp muội.
Hoàng Nhi làm sao yên tâm cho Lam Mộng Nhi làm một mình?
Nơi này là Hỗn Loạn Vực.
Thân phận Tu Sĩ của Sồ Phượng Các có thể làm một số người kiêng kị, nhưng đối với dân liều mạng mà nói thì không cần biết ngươi thân phận gì, đừng nói Sồ Phượng Các mà ngay cả Phượng Các cũng không an toàn.
Ba người Diệp Hạo chuẩn bị rời đi thì bị mấy đạo thân ảnh ngăn cản.
- Đỗ Trưởng Lão, ngài có ý gì?
Hoàng Nhi lạnh lùng nói.
- Tiểu tử này treo thưởng giá cao để truy sát Công Tử nhà ta, Gia Chủ lệnh cho ta mang hắn về.
Đỗ Thuần không nghĩ Hoàng Nhi sẽ tham dự vào chuyện này nên cau mày nói.
Hoàng Nhi là ai?
Đệ Tử kinh diễm nhất bên trong Phượng Các.
Không phải một trong!
- Vị này bây giờ là khố chủ của ta, Đỗ gia các ngươi muốn mang hắn đi thì một tháng sau lại nói đi.
Hoàng Nhi lạnh lùng nói.
Đỗ Thuần chần chờ một chút rồi mang theo người của Đỗ Gia rời đi.
Thân phận của Hoàng Nhi không tầm thường nên Đỗ gia không thể trêu chọc được.