Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------------------
Vương Dương Minh trầm mặc.
Hắn biết rõ đối phương chỉ đơn thuần muốn uy hiếp mình, đối phương đã nói thì sẽ làm.
Chố lát sau Vương Dương Minh bấm một số điện thoại.
- Ai vậy?
- Vương Dương Minh.
- Có chuyện gì?
- Tổ trưởng, tôi nghĩ phải báo cho cậu một chuyện.
- Nói đi.
Vương Dương Minh kể tóm tắt lại những sự việc gần đây.
- Lý Đằng nắm trong tay bao nhiêu chứng cứ?
- Lý Đằng nắm trong tay bao nhiêu chứng cứ tôi không biết, nhưng tôi biết rõ Lý Đằng đã đào ra không ít người.
- Lý Đằng giờ đây đã là người thực vật rồi à?
- Cái này phải làm phiền tổ trưởng rồi.
Vương Dương Minh trước khi đến đã biết rõ vị tổ trưởng này là ai, nhưng trước đó dù hắn ta có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra thần tượng của dân chúng – Diệp Hạo lại là tổ trưởng đội công tác lần này.
- Cái này thì đơn giản.
Diệp Hạo bình tĩnh nói.
- Tùy thời tôi đều có thể khiến Lý Đằng tỉnh lại.
- Nếu vậy thì tôi đi chuẩn bị…
Vương Dương Minh nói kế hoạch bản thân ra.
- Đừng làm từng bước lằng nhằng, tôi vẫn thích tận diệt hơn.
Diệp Hạo nhàn nhạt nói ra.
- Cậu đưa danh sách những người tình nghi cho tôi.
- Tổ trưởng cậu cũng dẫn người tới hả?
Vương Dương Minh lúc này nghĩ tới cái gì đó.
- Chuyện này không cần anh quản đâu.
Diệp Hạo cắt đứt suy nghĩ của Dương Minh.
- Đến lúc đó tôi sẽ giao chứng cứ cho anh.
- Được rồi, những đối tượng tình nghi gồm có…
Vương Dương Minh nói ra từng cái tên.
Diệp Hạo ghi vào trong đầu tên của 23 quan viên có vấn đề mà Vương Dương Minh nói.
Những quan viên này nếu thật sự có vấn đề, thì cả thành phố Giang Nam đều sẽ bị tê liệt.
Nhưng cần chỉnh lý vẫn phải chỉnh lý a.
Diệp Hạo điều trở về 23 tôn phân thân, nhiệm vụ của những phân thân này là giám thị toàn bộ những quan viên có trong danh sách, còn thân ảnh Diệp Hạo chợt xuất hiện trong bệnh viện nhân dân số một Giang Nam.
Lần này Diệp Hạo không vận dụng thần thông che giấu cơ thể nên ngay lúc hắn vừa mới xuất hiện, người trong bệnh viện bắt đầu sôi trào.
Sau đó một lượng lớn người bệnh đều bao vây lấy Diệp Hạo.
- Diệp Thần Y, van cầu ngài cứu ông tôi được không, tôi ở đây dập đầu vì ngài.
- Diệp Thần Y, bệnh của tôi có thể chữa khỏi được không?
Viện trưởng bệnh viện nhân dân số một Giang Nam vội vàng kêu bảo vệ tách Diệp Hạo với người bệnh ra, ông cũng nhanh chóng đi đến trước mặt Diệp Hạo.
- Diệp thần y.
- Ông là…?
- Tôi là viện trưởng của bệnh viện này – Tống Anh.
- Thì ra là viện trưởng a.
- Diệp thần y, không biết lần này cậu đến bệnh viện chúng tôi có chuyện gì?
- Lần này tôi đến để trị cho một bệnh nhân của các ông.
- Diệp thần y, có thể nói cho tôi tên người đó không?
- Lý Đằng.
Thời điểm Tống Anh nghe được cái tên, trong mắt lóe lên sự khó hiểu.
- Phó cục trưởng Lý buổi sáng có thức dậy một lần, hiện tại đang trong phòng cấp cứu.
Tống Anh nhìn Diệp Hạo nói.
- Cái này không phải trong một thời gian ngắn có thể kết thúc, Diệp thần y, cậu nếu rảnh có thể giúp bệnh nhân của chúng tôi giải trừ thống khổ được không?
- Cái này… cũng được.
Diệp Hạo hơi trầm ngâm rồi nhẹ gật đầu.
- Lần này tôi sẽ chữa bệnh từ thiện a.
- Chuyện công đức vô lượng này tôi đương nhiên sẽ ủng hộ.
Tống Anh cười nói.
- Vậy thì tốt rồi.
Diệp Hạo cũng không hề quên miệng lưỡi con người a.
Chuyện Diệp Hạo ở bệnh viện nhân dân số một chữa bệnh từ thiện rất nhanh lại được lên trang nhất.
- Đại học Trung Y không phải khai giảng rồi hả?
- Nghe nói Diệp Hạo được người ta mời tới chữa bệnh cho một người.
- Nhưng không biết ai có mặt mũi lớn đến mức có thể mời được nam thần của tôi đây?
- Ai nói không phải chứ.
- Tóm lại đây là tin mừng cho bệnh nhân ở Giang Nam, phải biết Diệp Hạo đang chữa bệnh miễn phí nha.
Diệp Hạo ngẩn đầu nhìn một thanh niên khỏe mạnh đang tiến vào phòng.
- Thân thể cậu khỏe mạnh, đến đây làm cái gì?
Trong tay thanh niên liền xuất hiện một con dao, con dao trong tay hắn không ngừng quay tròn rồi chợt ném tới bên cạnh bàn Diệp Hạo, vị trí con dao gim vào chỉ cách ngón tay Diệp Hạo tầm 1 thước.
- Diệp thần y.
- Tôi không cần trả lời câu hỏi của cậu, nhưng cậu phải nhớ cho rõ.
- Tôi đến đây chỉ vì muốn khuyên cậu một việc.
- Nói.
- Tôi không biết cậu được ai mời tới để chữa cho phó cục trưởng Lý Đằng, nhưng tôi phải nói cho cậu biết, cậu không nên quản việc của ông ấy, như vậy thì đối với đôi bên chúng ta cùng có lợi, phải không?
Thanh niên nói đến đây định lấy con dao trên mặt bàn cất đi.
Ngay lúc này hai ngón tay Diệp Hạo đang kẹp trên lưỡi dao.
- Cậu đang uy hiếp tôi sao?
Thanh niên kia đang định nói gì đó đã chứng kiến một chuyện kinh khủng, chỉ thấy hai ngón tay Diệp Hạo thoải mái bẻ gãy lưỡi dao bằng hợp kim sắc bén.
- Trở về nói với ông chủ của cậu biết, người, tôi nhất định sẽ cứu.
Diệp Hạo nhìn thanh niên một cái rồi thản nhiên nói.
Thanh niên sợ hãi nhìn Diệp Hạo rồi quay người rời đi.
Cao thủ!
Không chạy mới lạ ấy, tiếp tục ở lại chẳng khác gì tự rước lấy nhục.
- Tiếp theo.
Khi người thanh niên rời đi, Diệp Hạo nhàn nhạt hô gọi người bệnh tiếp theo.
Thanh niên rời đi không xa đã quẹo vào một cái ngõ rồi lấy điện thoại ra gọi ai đó.
Hắn kể lại cặn kẽ mọi chuyện một lần.
- Có lẽ lời đồn về Diệp Hạo là võ học cao thủ là thật.
Đối phương trầm ngâm một hồi rồi nói.
- Được rồi, cậu bây giờ có thể im lặng trở về.
- Vâng.
Thanh niên nói xong, rút sim ra bẻ gãy rồi ném vào thùng rác, sau khi nhìn bốn phía mới cẩn thận từng li từng tí rời đi.
Diệp Hạo đang chuẩn bệnh cho bệnh nhân bỗng có mấy vị cảnh sát đi vào trong phòng.
- Diệp Hạo, cậu bị tình nghi có liên quan đến một vụ án lừa đảo tiền, đây là lệnh bắt, mời cậu phối hợp với chúng tôi.
Lời nói của cảnh sát lúc này cũng đưa tới sóng to gió lớn.
- Nói đùa.
- Diệp Hạo kiếm lời 10 ức (1 tỷ) từ Ko Mitsuru của J quốc, còn nữa Diệp Hạo muốn kiếm bao nhiêu đã có thể kiếm được.
- Lừa đảo? Diệp Hạo cần phải đi lừa đảo sao?
- Đây không phải có người muốn nhắm vào Diệp Hạo à?
Những người thân và bệnh nhân xếp hàng chờ đợi lập tức kêu lên.
- Bắt tôi?
- Đúng, đây là lệnh bắt.
Người cảnh sát liền đưa lệnh bắt ra cho Diệp Hạo xem.
Diệp Hạo không thèm nhìn tờ lệnh kia, nói.
- Tôi muốn biết ai đã ra lệnh này.
- Người nào cũng không quan trọng. Quan trọng là cậu phải phối hợp với chúng tôi, nếu không chúng tôi có quyền cưỡng ép người mang đi.
Người cảnh sát cầm đầu trầm giọng nói.
- Có bản lãnh thì anh mang tôi đi thử xem.
Diệp Hạo không khỏi cười cười.
- Mấy người nhìn thử cái này rồi hả nói chuyện tiếp với tôi.
Diệp Hạo nói đến đây lấy chứng nhận sĩ quan đặt trên mặt bàn.
Mấy cảnh sát nhìn thấy chứng nhận sĩ quan, ngay lập tức thay đổi sắc mặt.
- Cậu là quân nhân?
- Mấy người không biết đọc chữ hả?
Diệp Hạo chỉ vào chứng nhận sĩ quan châm chọc thốt lên.