Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------------------------------------------
Một đôi nam nữ đang đại chiến dữ dội.
Cảnh quan trùng kích mạnh mẽ khiến Diệp Hạo miệng đắng lưỡi khô, hắn không dám nhìn nhiều vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Ra bên ngoài, Diệp Hạo bình phục một chút rồi đè xao động trong lòng xuống, hắn đợi tại chỗ một lát.
Hơn 3 phút sau, Đan Lôi xuất hiện trước mặt hắn.
Anh ta đưa tai nghe ẩn cho Diệp Hạo nói:
- Duy trì liên lạc.
Diệp Hạo đeo tai nghe ẩn, sau đó khẽ gật đầu.
- Vì dù sao Tống gia cũng có uy tín danh dự ở Ma Đô, bởi vậy cậu nhất định phải lấy được chứng cứ giao dịch giữa Tống Ngọc và Hạ Nhẫn.
- Bây giờ Tống Ngọc ở đâu?
Diệp Hạo hỏi.
- Phòng 705:
- Ừm.
Sau khi Diệp Hạo và Đan Lôi tách ra, hắn liền đi tới phòng 705:
Đi tới bên ngoài cửa phòng 705, Diệp Hạo phát động năng lực Thấu Thị.
Trong phòng, Tống Ngọc đang nằm trên giường xem TV, nhìn qua không có gì khác thường.
Diệp Hạo không tiếp tục ngây ngốc ở ngoài nauwx, mà cầm một thẻ phòng tổng quét vào phòng 715 đối diện.
Diệp Hạo đánh giá tùy ý một lát rồi nằm lên giường nghỉ ngơi.
Khoảng nửa tiếng sau, trong tai Diệp Hạo vang lên tiếng Đan Lôi.
- 705 có biến, toàn bộ thiết bị giám sát chúng tôi lắp đặt đều đã mất hiệu lực.
Lúc này, Diệp Hạo phát động năng lực Thấu Thị Nhãn và Thuận Phong Nhĩ.
Trong phòng 705, ngoại trừ Tống Ngọc ra, còn một thanh niên mặc áo đen.
Toàn thân người này được áo đen bao bọc, ngay cả đầu cũng được màn đen che giấu.
Trong tay anh ta cầm một bút bi, nó đang tỏa ra lửa điện.
- Đây là thiết bị phản giám sát mới nhất do nước tôi nghiên cứu chế tạo, có thể che chắn bất kỳ thiết bị giám sát điện tử nào.
Thanh niên áo đen giới thiệu một chút đồ trong tay rồi nói tiếp.
- Bây giờ chúng ta có thể nói nội dung hợp tác.
- Tôi sẽ dựa theo các anh sắp xếp thành lập một kho máu, nhưng các anh phải cung cấp đầy đủ tài chính cho tôi.
- Tôi có thể nghe một chút về kế hoạch của anh không?
- Đơn giản, lấy danh nghĩa kiểm tra sức khỏe miễn phía các trường học tiến hành rút máu, tôi nghĩ cơ hội như vậy không có mấy người từ chối.
Thanh niên áo đen khẽ gật đầu.
- Có thể, anh muốn bao nhiêu tiền?
- 10 triệu.
- Quá nhiều.
- Nếu anh cảm thấy quá nhiều, chúng ta không cần nói tiếp.
Thanh niên áo đen trầm ngâm một chút rồi khẽ gật đầu.
- Được rồi.
- Nhưng chỗ tôi có một số yêu cầu, tiến trình nơi này của anh nhất định phải nhanh.
- Tôi có thể mạo muội hỏi anh một chút, các anh muốn máu người Trung Quốc chúng tôi làm gì?
- Anh không cần biết chuyện này.
Sau đó là những lời không quan trọng.
Diệp Hạo không nghe tiếp nữa.
- Tôi đã biết nội dung hợp tác của bọn họ.
Lúc này Diệp Hạo nói với Đan Lôi.
- Cái gì?
- Gia tộc Nigawa muốn Tống Ngọc thu thập máu của nhân dân Hoa Hạ chúng ta.
Bên phía Đan Lôi trầm mặc rồi trầm giọng lên tiếng.
- Gia tộc Nigawa ở nước Nhật nổi tiếng về chế dược sinh vật, tôi đoán bọn họ muốn làm gen dược vật.
- Bắt tên Hạ Nhẫn kia chẳng phải sẽ biết sao?
- Ninja am hiểu ẩn náu ám sát, cậu phải cẩn thận.
- Yên tâm.
Diệp Hạo nói xong câu này nhanh chóng phát động Thấu Thị Nhãn lần nữa, hắn chú ý tới tên Ninja kia đã biến thành một tàn ảnh rời khỏi phòng Tống Ngọc.
Diệp Hạo tiềm hành đuổi theo Ninja kia.
Kongu đi tới đi lui, trong lòng có loại cảm giác bị người theo dõi.
Nhưng mỗi khi anh ta quay đầu lại, đều không nhìn thấy cái gì, sau khi cứ qua lại vài lần, trong lòng anh ta có dự cảm không tốt.
Lúc Kongu đi qua một căn phòng, bỗng nhiên một bóng dáng chạy ra, ngay sau đó bóng dáng kia giữ chặt yết hầu anh ta, xách anh ta như xách chó vào trong phòng.
Kongu nhìn chằm chằm người trẻ tuổi trước mặt, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
Trẻ tuổi như thế, sao tu vi lại cao hơn mình?
Diệp Hạo không khách sáo bóp nát hai xương bả vai đối phương.
Kongu đau đớn kêu ra tiếng.
- Ninja các anh mà sợ đau?
Diệp Hạo cười nhạt.
Lời Diệp Hạo nói khiến Kongu hiểu đối phương có chuẩn bị.
- Cậu là ai?
- Phòng 304:
Diệp Hạo nói với tai nghe.
Một lát sau mấy đội viên của cục Võ Đạo đi vào trong phòng.
- Các anh giỏi thẩm vấn không?
Diệp Hạo hỏi.
- Giao chuyện này cho chúng tôi.
Đan Lôi xoa xoa bàn tay cười nói.
Diệp Hạo ấn vào vị trí Đan Điền Kongu một cái, ném hắn cho Đan Lôi.
Kongu cảm thấy Chân Khi toàn thân biến mất, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ.
- Cậu - - cậu phế tu vi của tôi?
- Nếu không thì sao?
- Tao muốn giết mày.
Kongu nói gầm lên giận dữ muốn xông về phía Diệp Hạo, nhưng hắn đã bị phế tu vi, đâu thể là đối thủ của Đan Lôi và mấy đội viên cục Võ Đạo.
Mà không ngờ, bất luận bọn họ tra tấn hắn như như thế nào, đối phương cũng không thốt ra một chữ.
- Đội trưởng, xương cốt tên này quá cứng.
Đan Lôi cười khổ.
- Chúng tôi tra tấn anh ta hôn mê ba lần rồi.
- Tôi cũng không có thủ đoạn tra tấn.
Diệp Hạo lắc đầu.
- Nếu tên này không nói cái gì, chúng tôi đành phải xử lý dựa theo quy định.
Đan Lôi trầm giọng nói.
- Giết sao?
- Ừm.
- Các anh nhìn rồi xử lý đi.
- Vấn đề bây giờ là chuyện của Tống Ngọc làm sao đây?
- Tôi sẽ tìm được chứng cứ, các anh chuẩn bị bắt người là được.
- Được.
Sau đó Diệp Hạo đẩy cửa đi đến đại sảnh tầng một.
Trong đại sảnh hội tụ nhân vật cấp cao hai giới chính thương ở Ma Đô.
Diệp Hạo bưng một ly rượu đỏ lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Vị không tệ.
Đúng lúc này, hắn thấy rất đông người đang vây quanh Lãnh Tuyết.
Lãnh Tuyết mặc váy dạ hội màu trắng, cười cười nói nói với đông đảo thanh niên.
- Quả nhiên, huyết mạch thế gia trong xương cốt a.
Diệp Hạo lẩm bẩm.
Cùng 7 ~ 8 người vừa nói vừa cười với nhau, nhưng lại khiến mỗi người đều cảm thấy không lạnh nhạt, cần thủ đoạn giao tiếp cực cao.
Mà điểm này Lãnh Tuyết làm rất tốt.
Lúc Lãnh Tuyết đang giới thiệu mỹ phẩm dưỡng da với một thiếu nữ, bỗng nhiên thấy Diệp Hạo đi về phía cô.
- Lãnh Tuyết.
Diệp Hạo bưng một ly rượu đỏ qua cho nàng.
Lãnh Tuyết nhận lấy ly, vẻ mặt kinh ngạc.
- Sao em lại tới đây?
- Nhàm chán đến nhìn xem.
Diệp Hạo chạm vào ly Lãnh Tuyết một cái nói.
- Em đừng làm loạn.
Lãnh Tuyết cảnh cáo.
- Xem cô nói này.
Diệp Hạo cười ha ha.
- Trong mắt cô, em là loại người chuyên gây chuyện sao?
- Lãnh Tuyết, vị này là ai vậy?
Một tiểu thư xinh đẹp đứng bên cạnh Lãnh Tuyết cười hỏi.
Cho dù trên mặt người này luôn nở nụ cười, nhưng Diệp Hạo cảm nhận được địch ý rất sâu.
Nhìn chằm chằm cô ta một lát, Diệp Hạo đã hiểu lý do.
Bởi vì cô nàng giống Tống Ngọc 5 ~ 6 phần, chắc là em gái Tống Ngọc.
- Người này là học trò của tôi.
Lãnh Tuyết nhỏ giọng giới thiệu.
Lãnh Tuyết vừa mới nói xong, địch ý trong mắt Tống Tuệ giảm bớt không ít, nhưng cô ta vẫn dùng tư thái người từng trải nói.
- Bây giờ người trẻ tuổi ngày càng không hiểu quy củ.