Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------------------------------------------
- Phòng này ổn đó.
Đường Phiên Phiên tìm một hồi thấy được một phòng cho thuê rất được.
- Cũng được.
- Hai phòng ngủ một phòng khách, điện gia dụng đầy đủ, trả tiền xong có thể vào ở ngay.
Đường Phiên Phiên đưa hình căn phòng cho Diệp Hạo xem.
- Giá cả lại rất tiện nghi, chỉ cần 4000 tệ một tháng.
- Tiện nghi quá ta?
Diệp Hạo kinh nghi bất định, vì vừa nãy nghe Đường Phiên Phiên bảo, thông thường giá cả rất đắc mà, ít nhất cũng phải 6000 tệ.
- Để tôi gọi chủ thuê nhà xem thế nào.
Cô nàng bấm số điện thoại được in kế bên, không qua mấy giây, đầu bên kia truyền đến thanh âm của một trung niên.
- Xin chào, tôi thấy ông có cho thuê phòng trọ, hiện giờ phòng đó được thuê chưa vậy?
- Chưa!
- Khi nào ông rảnh, chúng tôi qua xem phòng một chút?
- Lúc nào cũng được, giờ cô qua cũng không sao.
- Vậy khoảng một 30 phút nữa chúng tôi sẽ đến, không thành vấn đề chứ?
- Không thành vấn đề.
Cúp điện thoại, Đường Phiên Phiên cười nói.
- Chút nữa chúng ta đi nhìn xem thế nào.
- Ok!
Chủ thuê nhà nhìn qua như một trung niên thật thà.
Nhưng khi vào xem phòng, Diệp Hạo nháy mắt đã hiểu vì sao căn phòng này có giá tiện nghi như vậy!
Hắn thấy một cô gái mặc đồ trắng đang đung đưa trước xà ngang trong phòng.
Quỷ thắt cổ!
Đường Phiên Phiên ngược lại không cảm giác được gì.
Nàng hứng thú đánh giá bố trí trong phòng.
- Ông chủ, ông không tử tế nha.
Diệp Hạo cười híp mắt, lên tiếng.
Sắc mặt chủ nhà trọ tái xanh.
- Cậu nói vậy…. có ý gì?
- Căn phòng này lúc trước có người chết, nhỉ?
Chủ nhà khổ sở.
- Chuyện này đã bị truyền ra sao?
Ngụy Kiến Hoa vì thấy giá tiện nghi nên đã mua luôn căn phòng, nhưng không ngờ, đến tối đi ngủ ông lại gặp chuyện kỳ quái, không tin tà, qua ngày sau, ông rủ hai người bạn của mình qua ở cùng, nhưng đến tối muộn ba người đều bị ma đè, còn hai người bạn của ông qua hết đêm đã chạy mất dép.
Phòng không ở được, nhưng lão cũng không đành đập đi xây lại, nên quyết định đăng tin bán, nhưng đã ba tháng qua, không ai chịu mua cả.
Dù sao, chuyện mua nhà cũng là đại sự, phải hỏi thăm kỹ càng, người ta mới dám mua!
Ngụy Kiến Hoa bất đắc dĩ đành sữa từ bán thành cho thuê, lúc trước có một đôi nam nữ vào mướn, nhưng cũng vì bị ma nhát, quỷ đè nên cũng cuốn gói đi sớm, ông đã sớm cho họ 2000 tệ nhờ họ đừng nói với mọi người trong chung cư chỗ này của ông có ma, nhưng giờ thì hay rồi, ai ai cũng đồn chuyện này cả.
Diệp Hạo nghe Ngụy Kiến Hoa kể, đã hiểu.
- Tôi sẽ ở đây một khoảng thời gian, nghĩ đến lúc đó, tin đồn tự nhiên biến mất.
Diệp Hạo cười cười nhìn Ngụy Kiến Hoa.
- Bất quá, tiền thuê phòng có phải hay không….?
- Ngươi không sợ mà quỷ ở đây?
Ngụy Kiến Hoa suy nghĩ một chút, vẫn hỏi lại.
- Không có vốn, ai dám đi ra buôn bán!
Diệp Hạo vỗ vỗ bả vai ông, nói tiếp.
- Chờ sau khi tôi không ở nữa, căn phòng này sẽ bình thường trở lại.
- Cậu chắc chắn?
- Nếu ông không tin, chúng ta có thể ký hợp đồng ngay.
Diệp Hạo ha ha cười nói.
- Vậy chúng ta ký 1 năm đi.
- Ai rảnh ký một năm với ông, ba tháng thôi.
Diệp Hạo cũng không biết bản thân có thể ở đây bao lâu, ký dài quá mắc công tốn thêm tiền.
- Ba tháng thì ba tháng, để tôi sữa hợp đồng một chút.
Ngụy Kiến Hoa nói xong, lấy ra hợp đồng.
- Tiền thế chấp 2000 tệ, ba tháng tiền thuê là 1 vạn 2, cậu đưa ta 1 vạn 4 là đủ.
- Ai nói tiền thuê phòng này một tháng 4000 tệ?
Diệp Hạo cắt đứt lời ông.
- Tôi giúp ông một chuyện lớn như vậy còn không biết giảm giá nữa?
- Vậy….3500?
Ngụy Kiến Hoa lên tiếng thăm dò.
- 3000:
- Được.
Ông cắn răng đáp ứng.
- Mà tôi nói trước, hợp đồng đã ký, nếu cậu rời khỏi đấy trước thời hạn, tôi sẽ không trả tiền lại đâu.
- Để tôi xem hợp đồng thế nào?
Diệp Hạo nhìn hợp đồng một lượt, nhẹ gật đầu.
Mà lúc này Đường Phiên Phiên mới đi tham quan trở về.
- Thế nào?
- Có thể ký.
Cái giá này quá hời rồi, hắn nhanh chóng ký tên vào hợp đồng.
- Cho tôi số tài khoản ngân hàng, để tôi chuyển tiền qua cho ông.
Sau khi nhận được tiền, Ngụy Kiến Hoa đưa chìa khóa ra.
- Ba cái chìa khóa của phòng này đây, cậu giữ cho kỹ.
- Muốn vào đây khi nào cũng được!
- Giờ ở luôn cũng có thể.
- Tôi biết rồi.
- Tôi không quấy rầy cô cậu nữa.
Trước lúc đi, ông lão còn nhiều chuyện thêm một câu.
- Chàng trai, bạn gái cậu rất đẹp, kaka!
Sắc mặt Đường Phiên Phiên đỏ chót, cô nàng vừa muốn giải thích nhưng Ngụy Kiến Hoa đã nhanh chóng quay người rời đi.
Diệp Hạo liếc qua quỷ thắt cổ còn treo người trên xà ngang một cái rồi đi vào phòng ngủ tham quan.
Diệp Hạo kiểm tra một phen, âm thầm gật đầu.
Đồ đạc không tính xa hoa nhưng cái gì cần có đều có.
- Khi nào cậu chuyển vào đây?
- Ngày mai.
- Đồ nhiều không? Muốn tôi hỗ trợ chứ?
- Tôi nào dám phiền đến Hoa Hậu Giảng Đường đây!
- Nói gì thế, muốn ăn đòn à?
- Tôi không có nhiều đồ đâu.
Diệp Hạo thấy cô nàng sắp nổi bảo, nhanh chóng cười nói.
- Vậy còn được!
Diệp Hạo nhìn điện thoại, cũng chín giờ rưỡi rồi.
- Chúng ta về trường đi.
Diệp Hạo trở lại phòng liền bị ba người Viên Cao Tinh lôi ra bức cung, trả lời qua loa một hồi, hắn tiếp cục công việc cày sách của mình.
Ba giờ sáng, điện thoại Diệp Hạo đột nhiên vang lên.
- Diệp Hạo —— Diệp Hạo, huhu…
- Sao thế?
- Tôi lại thấy ác mộng!
Đường Phiên Phiên đầu dây bên kia sợ hãi nói.
- Cô cố gắng chống đỡ thêm nửa tháng nữa, có lẽ tôi sẽ có cách.
Diệp Hạo nghĩ một chút rồi nói.
- Cậu đành lòng để người ta thức trắng đêm cả nửa tháng nữa?
Đường Phiên Phiên vuốt vuốt mái tóc đang lộn xộn của mình, nũng nịu.
- Ách.
Sau một lúc trầm mặc, cô nàng đề nghị.
- Mai tôi cũng dời đến Hải Hằng Hoa Viên.
- Chuyện này… được sao?
Diệp Hạo không quá xem trọng nhưng vẫn hỏi lại.
- Quyết định vậy đi.
Đường Phiên Phiên thấp giọng trả lời.
- Tôi dậy xem sách đây, không dám ngủ nữa đâu.
Diệp Hạo tắt điện thoại, nằm một hồi lăn qua lộn lại nhưng không ngủ được.
Đường Phiên Phiên đẹp, hắn đâu thể làm như không thấy, nghĩ đi nghĩ lại, hắn xoay người xuống giường xem sách giáo khoa, nếu đã ngủ không được, không nên lãng phí thời gian.
Dù sao cũng phải đọc đến nó, thôi thì xem trước cũng không vấn đề, bản thân về sau có muốn đắc đạo thành Tiên, nhưng giờ vẫn nên tốt nghiệp đại học cái đã, nó sẽ trở thành một đoạn nhân sinh trong cuộc đời hắn.
Khoảng năm giờ, Diệp Hạo thay đồ chạy tới Hải Hằng Hoa Viên, mở cửa phòng ra, hắn phát hiện cô gái áo trắng trên xà ngang đã biến mất không thấy, hắn tiện tay đóng cửa lại, sau đó muốn bật công tắc đèn lên, giờ vẫn còn sớm, trong phòng giờ tối thui tối hù.
Diệp Hạo chưa chạm đến công tắc điện, nhưng đã chạm vào một bàn tay nhỏ mềm mượt, nhưng hắn lại không có cảm giác hưởng thụ gì, vì bàn tay đối phương lạnh buốt thấu xương.
Diệp Hạo định mắt nhìn qua, một đạo thân ảnh đang bình tĩnh đứng bên cạnh hắn.
Hai mắt của cô nàng lồi hết ra ngoài, còn cái lưỡi kéo dài tới đất, mặt thì trắng tinh như tượng không chút sức sống.