Mục lục
Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------------------

- Mai Doãn Tuyết, cô không xứng làm hồng nhan tri kỷ của Diệp Hạo.

Ngoài dự đoán của Mai Doãn Tuyết, Hiểu Minh chỉ vào cô quát to:

- Tính tình của Diệp Hạo như thế nào tôi rõ ràng hơn ai hết, cho dù bị đao chém lên người hắn cũng sẽ không nhăn mày. Nếu không phải người này lấy tính mạng của cô uy hiếp Diệp Hạo, cô cảm thấy cậu ta sẽ giết Tu Sĩ Thị Huyết Tông à?

- Chưa nói đến Diệp Hạo có phải Long Tộc hay không, mà nếu đúng là vậy thì ân tình của hắn đối với cô, Mai Doãn Tuyết, cả đời này cô cũng không trả hết được đâu.

Mai Doãn Tuyết trầm mặc không nói.

Lúc này, Tu sĩ toàn trường mới biết có chuyện này.

Tu sĩ lúc trước nói có chút sai lầm, mà sai lầm này lại biến Diệp Hạo trở thành một người giang ác giết hơn vạn người.

- Mai Doãn Tuyết.

Vô Nha Tử nổi giận:

- Lúc trước, khi cô trúng Phệ Tâm Độc chính công tử đã dùng Tái Giá Chi Thuật chuyển độc lên bản thân, mà trước khi tái giá Phệ Tâm Độc thì công tử cũng không có tuyệt đối sống sót.

Toàn trường xôn xao.

- Cái gì?

- Diệp Hạo tái giá Phê Tâm Độc lên bản thân.

- DCM nó.

- Diệp Hạo theo đuổi Mai Doãn Tuyết quả bỏ ra quá nhiều rồi.

- Mai Doãn Tuyết thật quá mức tuyệt tình rồi.

Mai Doãn Tuyết trước sự chỉ trính của mọi người, tức giận chỉ Vô Nha Tử nói:

- Ông thì biết cái gì? Cả nhà tôi đều bị Long Tộc giết hại, Mai gia cùng Long Tộc có huyết hải thâm cừu.

Vô Nha Tử khẽ giật mình.

Câu nói này làm Vô Nha Tử mơ hồ hiểu rõ tại sao Mai Doãn Tuyết lại hận Long Tộc như vậy.

- Dừng, tôi không có hứng thú nghe chuyện ân oán của các người, bây giờ các người lập tức rời khỏi Côn Lôn Sơn Mạch.

Long Đăng quét mắt toàn trường nói:

- Chúng ta lui.

Vô Nha Tử định nói gì nhưng bị Hiểu Minh ngăn lại.

- Bây giờ nếu Diệp Hạo ra ngoài cũng không ai bảo vệ được hắn.

Hiểu Minh truyền âm nói:

- Chi bằng để Diệp Hạo ở lại Yêu Vực sẽ an toàn hơn.

Vô Nha Tử trầm ngâm rồi gật đầu.

Tình huống trước mắt, nếu Diệp Hạo đi ra sẽ bị các tông giết chết.

Cho dù Mao Sơn Phái cũng không bảo vệ được.

Thấy toàn bộ Tu sĩ Nhân Tộc rời khỏi Côn Lôn Sơn Mạch, Thiên Yêu hài lòng nói:

- Từ hôm nay trở đi, nơi này sẽ trở thành ranh giới, Yêu Tộc chúng ta sẽ không vượt qua một bước, đồng thời hy vọng các người cũng như vậy.

- Chúng ta đương nhiên sẽ tuân thủ hứa hẹn

Long Đằng nghiêm mặt nói.

- Vậy thì tốt.

Thiên Yêu nói xong quay người rời đi.

Thông Thiên Viên đang rời đi bỗng nhiên dừng lại, chần chờ một chút rồi nhìn về phía Mai Doãn Tuyết:

- Vị kia nói cũng không sai, cô đúng là không xứng làm hồng nhan tri kỷ của Diệp Hạo.

Mai Doãn Tuyết khẽ giật mình nói:

- Ông có ý gì?

- Cô biết bây giờ Diệp Hạo đang ở đâu không?

Thông Thiên Viên nói xong một viên Ngọc Thạch xuất hiện trong tay hắn. Lập tức, một màng ánh sáng lớn xuất hiện.

Bên trong màn ánh sáng, Diệp Hạo đang chìm nổi trong biển máu vô tận.

Trong mắt hắn, thanh tĩnh và khát máu luân phiên thay đổi, cơ bắp trên mặt không ngừng biến đổi, toàn thân thỉnh thoảng co quắp, trong miệng phát ra âm thanh đau đớn.

- Tại sao lại như vậy?

Mai Doãn Tuyết thấy Diệp Hạo như vậy, vội vàng hỏi.

- Rất đơn giản, bởi vì Diệp Hạo là Nhân Tộc.

Thông Thiên Viên thương hại nhìn cô nói:

- Còn nhớ Thiên Yêu đại nhân đánh giá cô thế nào không? Loại người vô tri.

- Thật ra lúc bắt được Diệp Hạo, tôi đã bị hắn lừa gạt, lúc đó, nếu hắn rời đi thì tôi sẽ để cho đi, nhưng khi hắn nghe tin cô bị bắt đã theo tôi đến trụ sở Yêu Tộc, nhưng Diệp Hạo không biết đôi mắt của Thiên Yêu đại nhân có thể nhìn thấu huyển ảnh, đại nhân chỉ liếc mắt một cái đã biết Diệp Hạo có phải Lông Tộc hay không.

- Vậy thì tại sao trên người Diệp Hạo lại có khí tức của Long Tộc?

Huyết Liên Hải cau mày hỏi.

- Bởi vì hắn chiếm được Long Châu của Hắc Long.

Lời nói của Thông Thiên Viên làm tu sĩ toàn trường hiểu được tại sao Diệp Hạo lại biểu hiện giống Long Tộc.

Mai Doãn Tuyết lảo đảo hai bước, lòng ngực đau nhói.

Tay cô ôm ngực nhìn Diệp Hạo bên trong Huyết Hải, hai dòng nước mắt chảy xuống:

- Diệp Hạo… trong này sẽ như thế nào?

- Biết thành cỗ máy chỉ biết giết chóc… Huyết Ma.

Thông Thiên Viên thổn thức nói tiếp:

- Tu sĩ Nhân Tộc được tôi kính nể không nhiều, tiểu tử này chí tình chí nghĩa tính là một tên, đáng tiếc, hắn lại chết vì quá trọng tình cảm.

Nói xong, Thông Thiên Viên quay ngươi rời đi.

- Mai Doãn Tuyết, cô biết tại sao Công Tử nhà tôi lại đến Yêu Vực không?

Vô Nha Tử tức giận nói với Mai Doãn Tuyết:

- Công tử vì lo lắng cho an toàn của cô mới không để ý nguy hiểm đến Yêu Tộc, đáng hận a, cuối cùng công tử lại chết trong tay cô.

- Tôi… Tôi…

Mai Doãn Tuyết há miệng không biết nói gì, ngực cô càng đau đớn hơn, sau đó, Mai Doãn Tuyết phun ra một ngụm máu tươi thân thể lung lay muốn ngã.

- Im miệng.

Lý Tuệ đầy sát ý nhìn Vô Nha Tử.

- Làm sao, cảm thấy giết Diệp Hạo còn chưa đủ hả?

Chưởng Môn Mao Sơn Phái vung ống tay áo lên, một ánh sáng nhu hòa bao phủ Vô Nha Tử lại:

- Bế Nguyệt Tông các người muốn đuổi tận giết tuyệt à?

Lý Tuệ hừ lạnh nói:

- Chúng ta đi.

Nơi này không thể ở nữa.

Lý Tuệ mang theo Mai Doãn Tuyết rời đi, Tu sĩ Bế Nguyệt Tông cũng rời đi.

- Đáng buồn a.

- Diệp Hạo mấy lần cứu giúp Mai Doãn Tuyết, cuối cùng lại bị cô ta hại chết.

- Tu sĩ Bế Nguyệt Tông vô tình như vậy sao?

- Diệp Hạo chết thảm, Bế Nguyệt Tông còn không cho bố mẹ vợ con của hắn một ít bồi thường hả?

- Chuyện này chẳng lẽ Long Đằng không chịu trách nhiệm à? Đừng quên Diệp Hạo cũng là người của cục Linh Dị a?

Hiểu Minh nghe vậy lập tức hỏi thăm một Trưởng Lão trong tông, khi hắn biết Long Đằng cũng điều tra Diệp Hạo, nói:

- Long Cục Trưởng, từ hôm nay trở đi, tôi chính thức rời khỏi Cục Linh Dị, đồng thời, tất cả tu sĩ Mao Sớn Phái cũng sẽ rời khỏi Cục Linh Dị.

- Hiểu Minh, câu quyết định như vậy có phải hơi vội vàng không?

Long Đằng không ngờ Hiểu Minh lại trút lửa giận lên bản thân.

- Ông thân là Cục Trưởng Cục Linh Dị mà không những không che chở cho cấp dưới, ngược lại vì lời nói của một gia tộc mà điều tra Gia đình Diệp Hạo. Hành vi của ông làm tôi thấy sợ hãi a, tôi sợ ngày nào đó sẽ trở thành đối tượng điều tra của ông.

Hiểu Minh trào phúng nói:

- Cho nên tôi nên thành thật mà trở lại Tông Môn tu luyện cho tốt a.

Long Đằng sao lại không nghe ra Hiểu Minh đang trào phúng chứ?

Nhưng mà chẳng lẽ hắn lại chấp nhặt với Hiểu Minh?

- Ngọc Môn chủ, Mao Sơn Phái các người…?

Nghe Long Đằng nói, Ngọc Hành chậm rãi trả lời:

- Hiểu Minh là Thiếu Tông Chủ của Mao Sơn Phái, hắn có toàn quyền đại diện chúng ta, nói cách khác từ nay toàn bộ để tử Mao Sơn Phái sẽ rời khỏi cục Linh Dị.

Ngọc Hành nói xong quay qua nói mới trưởng lão bên cạnh:

- Lập tức triệu tập tất cả Tu Sĩ trở về Tông Môn.

- Ngọc Môn Chủ…

Long Đằng biến sắc.

Trong nhiều Tông Môn, Mao Sơn Phái rất hiểu rõ đại nghĩa, đồng thời cũng là duy nhất ủng hộ Long Đằng.

Nhưng bây giờ, Mao Sơn Phái lại cho ông ta một kích trí mạng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK