Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------
- Bởi vì chúng ta không phải người của cùng một thế giới.
Diệp hạo bưng lên một cái chén trên mặt bàn chậm rãi nói.
Thiều Hoa khẽ giật mình.
Lúc này mới nhớ tới thân phận của Diệp Hạo.
Tu Sĩ
Tu Sĩ cao cao tại thượng!
Cái quần thể này trước nay không giao lưu cùng Thế Tục.
- Còn Trương Lan thì sao?
Thiều Hoa chỉ Trương Lan nói.
- Tôi cũng mới biết thân phận của Diệp Hạo cách đây không lâu.
Trương Lan lườm Thiều Hoa nói.
Dù Trương Lan nói như vậy.
Nhưng trong lòng Thiều Hoa vẫn không chấp nhận được.
Trương Lan sớm biết thân phận của Diệp Hạo cũng bình thường, Âu Dương Hoa vậy mà còn biết trước hơn cả bản thân, Thậm chí Thiều Hoa còn nghĩ nếu Diệp Hạo không cố tình lộ ra ánh sáng, thì bây giờ nàng cũng còn chưa biết gì về thân phận của Diệp Hạo.
- Người đều đến đông đủ cả rồi.
Diệp Hạo nhìn ba người một cái nói.
- Ta chỉ nói đơn giản hai câu. Thiều Hoa, cô không cần lo lắng Trương Lan và Âu Dương Hoa sẽ cản trở mình, chỉ cần cô ban bố chính sách hữu ích cho Võ Giáo phát triển, hai người này khẳng định sẽ duy trì.
- Lời này của cậu có ý gì?
Thiều Hoa trợn mắt nói.
- Nói giống như ta rất ngu ngốc ấy.
- Năm ngoái cô ban bố tổng cộng 5 chính sách, một chính sách trong đó có vấn đề.
Trương Lan không khách khí nói.
- Cô nói.
Thiều Hoa đè nén cơn giận trong lòng hỏi lại.
Thiều Hoa nói lời này vì kìm nén tâm tình của bản thân, không nghĩ đến Trương Lan thật sự nói ra.
- Cô ban bố chính sách quán cơm có vấn đề.
Trương Lan đưa một ngón tay ra nói.
- Học sinh phổ thông làm sao có Linh Thạch trong tay, những người có Linh Thạch toàn là Đệ Tử Thế Gia, mà có Linh Thạch đồng nghĩa với việc ăn nhiều món ăn làm từ Yêu Thú, như vậy tu vi cũng sẽ từng bước mà tăng lên.
- Cứ thế mãi thì Đệ Tử Thế Gia sẽ ngày càng mạnh hơn, nhưng học sinh phổ thông thì vĩnh viễn không theo kịp, Diệp Hiệu Trưởng bình đẳng hai giai cấp này chưa được bao lâu thì chính sách này lại lần nữa gây nên mâu thuẫn.
Trương Lan nhìn Thiều Hoa nói.
- Có lẽ cô không biết mâu thuẫn đã sớm nhen nhóm, tôi nghĩ không bao lâu nữa nó sẽ bùng phát.
- Cái này do ta suy nghĩ cho trường học.
Thiều Hoa trầm ngâm nói.
- Những huyết nhục Yêu Thú kia giá trị bao nhiêu cô hẳn phải biết.
Trương Lan nói trúng tim đen.
- Tại sao chỉ cần có Hạ Phẩm Linh Thạch mới mua được? Vì một chút Hạ Phẩm Linh Thạch mà khơi dậy đối lập giữa các học sinh, tôi thật không biết cô đang nghĩ cái gì nữa?
- Ngươi có thể không làm bọn họ kết tình hữu ái nhưng chí ít cũng không nên gây ra mâu thuẫn cho họ.
Thiều Hoa giật mình.
Trương Lan nói rất thẳng thắng.
Nhưng khi Thiều Hoa suy nghĩ kĩ lại thì phát hiện lời Trương Lan nói rất có đạo lý.
Phải biết nhóm học sinh này sớm muộn cũng sẽ được chính phủ tuyển vào cùng quân giới, tương lai những học sinh này mà phát sinh tranh chấp thì rất mất mặt, mà thân làm Hiệu Trưởng của Đông Phương Võ Giáo, Thiều Hoa khó mà tránh được tội lỗi.
Nghĩ đi nghĩ lại mồ hôi lạnh trên người cô xoát xoát mà chảy xuống.
- Sau khi trở về tôi sẽ chỉnh đốn và cải cách.
Thiều Hoa trầm ngâm chốc lát nói.
- Cô có ý kiến nào mang tính kiến thiết thì có thể cho tôi biết.
- Được.
- Còn chính sách nào có vấn đề không?
Thiều Hoa hỏi tiếp.
- Tạm thời không có.
Trương Lan lắc đầu.
Thiều Hoa mới vừa buông lỏng một hơi thì Văn Tâm cắn cắn mờ bôi nói.
- Thật ra Thiều Hiệu Trưởng ngài vẫn luôn bỏ sót một vấn đề trí mạng.
Thiều Hoa kinh nghi nhìn Văn Tâm một cái.
Học sinh này Thiều Hoa cũng có ấn tượng.
Giáo Hoa của Đại Học Hải Nam.
Nhưng Văn Tâm luôn có biểu hiện bình thường, nên Thiều Hoa cũng không chú ý quá nhiều.
- Cô cứ nói.
Thiều Hoa nói khẽ.
- Thiều Hiệu Trưởng ngài để cho Quân Đội và Cục Võ Đạo bồi dưỡng học sinh của riêng mình, quả thật có thể giảm bớt mâu thuẫn giữa Võ Đạo Cục và Quân Đội, nhưng cứ mãi như thế thì Đông Phương Võ Giáo sẽ chia ra thành hai thế lực mất.
Văn Tâm nói tiếp.
- Một bộ phận học sinh sẽ hiệu trung với Cục Võ Đạo, một bộ phận học sinh hiệu trung Quân Đội.
- Có ta ở đây chắc chắn sẽ ngăn được việc này.
- Nhưng nếu có một ngày mà ngài sẽ không còn ở đây nữa thì sao?
Văn Tâm nhìn Thiều Hoa nói.
Thiều Hoa trầm mặt lại.
- Muốn Võ Giáo lớn mạnh phát triển vậy thì phải cần có một bộ thể chế, bộ thể chế này áp dụng với cả lãnh đạo trường học để đảm bảo họ không tự làm loạn.
Văn Tâm bình tĩnh nói.
- Đông Phương Võ Giáo đã tồn tại được một năm nhưng vẫn không có ai nhìn thấy điều này, tôi chỉ thấy Cục Võ Đạo và Quân Đội không ngừng phát triển thế lực của mình mà thôi, nếu không đánh vỡ được tình hình hiện tại thì sớm muộn gì Đông Phương Võ Giáo cũng sẽ phân liệt.
- Chuyện này tôi cũng cân nhắc qua nhưng vẫn không có biện pháp.
- Có hai biện pháp.
- Hai biện pháp?
Ánh mắt Thiều Hoa không khỏi sáng lên.
- Biện pháp thứ nhất, triệt hồi biên chế của Đạo Sư, nói cách khác Đạo Sư sẽ không thuộc về Quân Đội hay Võ Đạo Cục nữa, về tương lai bọn họ đi đâu sẽ tùy cơ hội quyết định.
- Nếu làm như vậy thì ảnh hưởng quá lớn.
Thiều Hoa cau mày nói.
- Chỉ sợ Đạo Sư trong trường sẽ phản đối.
Điều này cũng có thể lý giải được.
Nếu người trong Quân Đội đến Đông Phương Võ Giáo dạy học hưởng rất nhiều vinh quang nhưng khi nhiệm kỳ viên mãn lại bị phân đến Cục Võ Đạo, như vậy sẽ chịu thiệt thòi.
- Biện pháp thứ hai là kịp thời chia Đông Phương Võ Giáo ra làm hai trường học.
Văn Tâm nói tiếp.
- Thật sớm phân chia dù sao cũng tốt hơn ngày sao tranh chấp vì chuyện này.
Kỳ thật biện pháp thứ hai của Văn Tâm hoàn toàn có thể giải quyết vấn đề.
Hiện tại Đông Phương Võ Giáo đã lớn mạnh hơn trước không biết bao nhiêu lần, dù chia ra hai trường cũng có thể độc lập vận chuyển.
Lúc đầu Cục Võ Đạo và Quân Đội bắt tay nhau vì lưc lượng Đạo Sư chưa hùng hậu nên bắt buộc phải hợp tác.
- Ăn cơm đi.
Diệp Hạo nhìn đồ ăn bưng tới nói.
Văn Tâm kinh ngạc nhìn Diệp Hạo một cái.
Diệp Hạo lại cười không nói.
Những món ăn đặc sắc ở quán cơm không món nào không phải làm từ Yêu Thú quý báo và xa xỉ vô cùng.
Văn Tâm ăn chưa bao nhiêu đã cảm giác thể nội tràn ngập năng lượng.
- Em… Em không thể ăn tiếp nữa.
Văn Tâm để chén đũa xuống nói.
- Tôi giúp cô luyện hóa Tinh Khí.
Diệp Hạo vừa nói xong, bàn tay đã đặt trên vai Văn Tâm, luyện hóa thể nội tràn ngập Tinh Khí của cô nàng thành từng đạo lực lượng tinh thuần.
- Tốt, hiện tại cô có thể tiếp tục ăn rồi.
- Vậy em không khách khí đâu.
Văn Tâm rõ ràng đây là một cơ duyên không nhỏ.
Nếu nàng ăn không ngừng như thế thì tu vi có thể liên tục tăng lên mấy đại cảnh giới a.
Bởi vì món ăn đặc sắc nơi này chỉ có Đạo Sư Cao Cấp mới ăn nổi.
Mà bản thân nàng đã hưởng thụ hết 12 mòn ăn đặc sắc, điều này không phải ai cũng may mắn có được.
Mỗi khi Văn Tâm ăn đến lúc không thể chịu đựng nữa thì Diệp hạo liền ra tay giúp cô luyện hóa, sau ba lần như thế Diệp Hạo cũng không xuất thủ nữa vì đồ ăn trên bàn đã không còn lại bao nhiêu.