Mục lục
Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------------------

Mối quan hệ giữa Lâm Nhu Nhi và Diệp Hạo đã sớm phát sinh lỗ hổng từ sự kiện trong Bồng Lai Hội Sở, từ việc Lâm Nhu Nhi và Tiếu Quang đính hôn bị Diệp Hạo ngăn cản, nhưng thời gian sau đó, Diệp Hạo cũng không có chủ động liên lạc cho Lâm Nhu Nhi lần nào.

Lâm Nhu Nhi luôn chờ, một mực chờ đến 30 tết, Diệp Hạo cũng không chủ động liên hệ mình, bất đắc dĩ lắm cô đành phải chủ động gọi cho hắn.

- Trong lòng tôi, Nhu tỷ luôn luôn ôn nhu khả ái a.

Diệp Hạo cười một tiếng nói.

- Cậu giờ đang ở đâu?

Lâm Nhu Nhi bình tĩnh hỏi.

- Ở nhà.

- Giang Nam?

- Ừ.

- Năm mới có chuẩn bị lễ vật gì cho tôi không?

- Lễ vật?

Diệp Hạo trong lòng khẽ động, trên mặt lại cười nói:

- Có chứ.

- Lễ vật gì?

Lâm Nhu Nhi hỏi tiếp.

Kỳ thật cô cũng không tin Diệp Hạo chuẩn bị lễ vật cho mình.

Ăn tết mà còn không gọi điện thoại, còn trông cậy lễ vật cái gì chứ?

- Đến lúc đó cô sẽ biết.

Diệp Hạo cố ý thần bí mà nói ra.

- Vậy tôi mỏi mắt chờ mong.

Lâm Nhu Nhi nói đến đây rồi chúc tết:

- Em trai, chúc mừng năm mới.

- Chúc mừng năm mới.

Diệp Hạo ngắt trò chuyện với Lâm Nhu Nhi, sau đó điện thoại lại vang lên.

- Diệp tiền bối, chúc mừng năm mới.

Diệp Hạo không nghĩ tới Trương Sơ Cục Võ Đạo sẽ chúc tết mình.

Mà sau Trương Sơ, Âu Dương Hoa và Nhiếp Hàm lần lượt gửi lời chúc tết cho Diệp Hạo.

Nguyên nhân mấy vị này chúc tết Diệp Hạo rất đơn giản.

Đều muốn lưu lại cho Diệp Hạo một ấn tượng tốt.

Dù sao Diệp Hạo tùy tiện ban thưởng đã có thể cho bọn họ hưởng thụ một đời.

Đang lúc Diệp Hạo cảm thấy sẽ không còn người chúc tết thì điện thoại di động lại xuất hiện một số điện thoại lại, Diệp Hạo nhìn thấy dãy số này trong mắt lộ ra thần sắc kỳ lạ.

Diệp Hạo nhanh chóng cầm di động lên đi lên lầu.

Hành vi của Diệp Hạo khiến một nhà đang ngồi xem TV kinh ngạc.

Diệp Hạo đang cố ý lảng tránh a.

Vần đề gì đã xảy ra?

Diệp Họa tránh ai chứ?

Quách Tú không để lại dấu vết nhìn Đường Phiên Phiên một cái, bà lo lắng Phiên Phiên sẽ suy nghĩ nhiều.

Mà Đường Phiên Phiên lại giống như không có việc gì vẫn chăm chú xem TV.

Thủ Phụ.

Diệp Hạo nhận điện thoại sau đó cười nói

- Lão Nhân Gia ông làm sao nhớ gọi điện thoại cho tôi vậy.

- Ta gọi điện vì muốn cảm ơn cậu.

- Cảm ơn tôi cái gì chứ?

Ma Đô và các thành thị phụ cận yên ổn đều nhờ công lao của cậu và Hiểu Minh a.

Thủ Phụ nói câu này rất thổn thức.

Tu Sĩ thường rất cao ngạo, có rất ít người sẽ tiếp xúc với Thế Tục.

Có thể nói như thế này, cho dù Quốc Gia có bị hủy diệt thì những tên tu sĩ này cũng sẽ không quan tâm.

Bởi vậy Hiểu Minh và Diệp Hạo nhân tài dạng này là cực kỳ trân quý.

Ma Đô thân là trung tâm kinh tế của Hoa Hạ. Cho nên chỗ nào cũng có thể loạn, nhưng Ma Đô không thể, nếu không kinh tế Quốc Gia sẽ gặp trọng thương.

- Tôi thân là con dân Hoa Hạ, thủ hộ Hoa Hạ cũng là trách nhiệm của tôi.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Cậu hiện tại đang ở Giang Nam phải không?

- Ừ.

- Giang Nam cách Ma Đô bất quá 300 cây số, nhưng kinh tế Giang Nam một mực lạc hậu, hiện tại tổ công tác quốc gia đang chuẩn bị tiến hành cải cách, cậu có hứng thú làm Tổ Trưởng hay không?

- Phương diện này tôi không hiểu.

- Cậu chỉ cần tọa trấn hậu phương, về phần còn lại cứ giao cho tổ công tác.

Thủ Phụ nói khẽ.

- Cậu nên biết thân phận càng cao cường độ tổ công tác càng lớn.

- Cái này - - kỳ thật tôi cũng muốn cho cha mình làm một vài công trình thuộc chính phủ đây?

Diệp Hạo không ý tứ nói.

Thủ Phụ run lên một cái chợt cười ha ha.

- Chỉ cần chất lượng công trình không vấn đề, đừng nói công trình chính phủ Giang Nam, coi như công trình ở Ma Đô cũng có thể tiếp nhận.

Thủ Phụ ha ha cười đáp lời.

Thủ Phụ lo lắng nhất là việc Diệp Hạo vô dục vô cầu.

Hiện tại ông thấy hắn quan tâm đến nhu cầu của cha mình thì an tâm phần nào.

- Vậy tôi phải cảm tạ Phủ Thụ trước.

- Nói lời xa lạ như vậy làm gì.

Thủ Phụ cười nói:

- Có rảnh đến Ma Đô chúng ta ôn chuyện một chút.

- Có thời gian nhất định tới.

- Hai ngày tới, phó tổ trưởng Vương Dương Minh của tổ công tác sẽ tìm cậu.

Thủ Phụ nhắc nhỡ.

- Tốt.

- Vậy ta không quấy rầy cậu nữa.

Thủ Phụ nói xong cúp điện thoại.

Diệp Hạo cất di động vào túi rồi đi xuống lầu.

- Thủ Phụ.

Diệp Hạo đi đến bên Đường Phiên Phiên nói khẽ.

Đường Phiên Phiên vì tín nhiệm có thể không hỏi nhưng Diệp Hạo không thể không có giải thích.

Loại sự tình này nếu một hai lần còn tốt nếu làm nhiều lần cũng không khỏi sinh ra nghi kỵ.

- Thủ Phụ tìm anh có chuyện gì?

- Tra tham nhũng tại Giang Nam.

- Loại sự tình này cũng không tới phiên anh làm mới đúng chứ?

- Thủ Phụ đây muốn anh cảm thụ tư vị của quyền lợi.

Diệp Hạo cười nhẹ nói.

- Thủ Phụ muốn anh hiệu trung thành với Quốc Gia?

Đường Phiên Phiên lúc này hiểu được ý hắn.

- Nhạy bén đó.

- Anh nói đến thế rồi mà em còn không rõ ràng à?

Đường Phiên Phiên lườm Diệp Hạo một cái.

- Đi, đi bắn pháo hoa thôi.

Diệp Hạo nắm tay Đường Phiên Phiên nói.

- Đúng rồi, còn có pháo hoa nữa mà em quên mất?

Đường Phiên Phiên đột nhiên nghĩ tới.

Thời điểm hai người đi ra ngoài, Đường Đường, Mặc Mặc đã xếp pháo hoa thành một hàng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Đường tràn đầy hưng phấn.

- Tiểu Thư, đến đốt đi.

Đường Phiên Phiên chạy đến bên người Đường Đường, lấy một cây nhan từ trong tay cô bé.

- Cùng lúc đốt đi.

- Được.

Theo kíp nổ đốt cháy Đường Đường và Đường Phiên Phiên bắt đâu chạy sang một bên đốt yên hoa.

Ầm!

Theo một tiếng nổ lớn, Liên Hoa phóng lên trời rồi nở rộ giữa không trung.

- Thật đẹp.

Đường Đường ngạc nhiên thốt lên.

Thanh Thanh yên lặng đứng 1 bên, bất quá trong mắt cô cũng tràn đầy mê ly.

Theo từng đợt pháo nở rộ trên trời nhà Diệp Hạo, chúng mơ hồ trở thành một thế giới pháo hoa trên đó, mà lúc này, một đạo thanh âm khàn khàn từ nhà bên vang lên.

- Các người có yên dùm tôi hay không.

Một trung niên nam tử mặc áo khoác da, ánh mắt tức giận nhìn đoàn người Diệp Hạo.

Diệp Chí Quốc nhìn thấy một màn này tiến đến hàng rào dâng điếu thuốc nói:

- Một năm một lần, cho đám hài tử ầm ĩ một chút.

- Các người làm ầm ĩ không phải không thể, nhưng ít nhất cũng đừng ảnh hưởng đến ta.

Tên trung niên lườm bao thuốc trên tay Diệp Chí Quốc nói:

- Giờ ai còn đi hút Hoàng Hạc Lâu chứ.

Tục ngữ nói đưa tay không đánh mặt người đang cười.

Diệp Chí Quốc cũng bồi tiếp, càng chủ động mời thuốc, mà mọi người cũng là hàng xóm của nhau, người trung niên này có thể không nhận, nhưng tuyệt đối không thể mở miệng vũ nhục.

- Tôi thích hút loại khói nhiều, cháy lớn này.

Diệp Chí Quốc tiện tay thu điếu thuốc trở về.

Diệp Chí Quốc cũng có nhất định nhân mạch ở Giang Nam này.

Hàng xóm không cho bản thân ông có mặt mũi, ông cũng không cần phải cho lão ta mặt mũi.

- Tôi xem ông không hút nổi Trung Hoa thì có.

Lời nói trung niên đáp lại như có gai.

- Cũng đúng, chỉ mua loại pháo hoa rẻ tiền 20-30 vạn, có thể hút nổi Trung Hoa mới lạ.

- May mà ông hút Trung Hoa, nếu ông hút loại gấu trúc nhỏ, chỉ sợ ông đã cao ngạo đến trời a.

Lúc này, Diệp Hạo đi tới nhìn trung niên một cái rồi thản nhiên lên tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK