Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------
Chỉ cần tu vi có thể tăng lên đến Ngọc Tiên cảnh, đừng nói 3 ~ 5 năm coi như 30 ~ 50 năm, lại như thế nào?
- Công Tử, ta có thể đi theo ngươi không?
Lâm Hồng nghe xong cái này vội vàng mở lời.
- Có thể.
Diệp Hạo nhẹ gật đầu.
Lâm Cảnh thành tựu có hạn.
Tương lai sẽ không đi bao xa.
Bởi vậy Diệp Hạo muốn chú trọng bồi dưỡng Lâm Hồng hơn.
Lại hàn huyên một hồi, Lâm Cảnh dẫn Diệp Hạo đến một tiểu viện nghĩ ngơi, còn chưa đi đến tiểu viện, Lâm Thông đã vội vả chạy tới.
- Phụ thân, không xong rồi.
- Không thấy Công Tử sao?
Sắc mặt Lâm Cảnh trầm xuống quát lớn.
Lâm Thông lúc này mới nhìn thấy Diệp Hạo bên người Lâm Cảnh, vội vàng khom người hành lễ.
Lâm Thông gặp qua Công Tử.
Năm đó, thời điểm tiến về Lâm gia Tổ Địa, Lâm Thông cũng đi theo, chính vì đi theo, Lâm Thông mới kiến thức được Diệp Hạo cường đại, bản thân xa xa không thể so sánh với vị này.
Diệp Hạo nhàn nhạt gật gật đầu nói.
- Phát sinh chuyện gì?
- Tống Nhất bỏ gánh không cho chúng ta xây dựng trận pháp Vệ Thành.
Lâm Thông vội vàng nói.
- Tống Nhất?
Diệp Hạo tựa hồ nghĩ đến cái gì,
- Người Tống gia?
- Ừm, Tống Nhất là Ngọc Cấp Trận Sư của Lôi Kiếm Tông, đồng thời cũng cháu ruột là Tống gia.
Lâm Thông trả lời.
- Tra ra nguyên nhân gì không?
Lâm Cảnh trầm giọng hỏi.
- Không có.
Lâm Thông lắc đầu.
- Chuyện này có thể do Tống Tam làm.
Lâm Hồng lúc này nói.
- Cái gì?
Lâm Cảnh kinh nghi mà nhìn con gái.
Lâm Hồng nói sự tình vừa rồi một lần.
- Tống Tam dám đắc tội Công Tử?
Lâm Cảnh nổi giận hỏi tiếp.
- Công Tử, muốn giết Tống Tam không?
Lâm Cảnh thế nhưng biết rõ Diệp Hạo là Đệ Tử Chân Truyền của Đông Tiên Điện.
Thân phận bậc này không phải dạng như Tống Nhất - Chân Truyền Đệ Tử Lôi Kiếm Tông có thể so sánh.
- Không cần.
Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc lắc đầu nói.
- Nếu Tống Nhất bỏ gánh không làm, thì để cho ta xây.
- Vậy làm phiền phức công tử rồi.
Lâm Cảnh vội vàng nói.
- Không có gì phiền phức cả.
Diệp Hạo thản nhiên đáp lời.
- Địa phương nào tại Kim Dương Thành còn có cần Trận Pháp ngươi nói cho ta, ta để Phân Thân xây luôn một lần.
- Phân Thân?
Lâm Cảnh khẽ giật mình lặp lại.
- Trận Pháp do Phân Thân ta kiến tạo cho dù Kim Tiên đến cũng đừng hòng phá vỡ.
Diệp Hạo lườm Lâm Cảnh một cái.
Hắn như thế nào không nhìn ra ý đồ trong mắt Lâm Cảnh?
Lâm Cảnh sợ hết hồn vội giải thích.
- Thuộc hạ không có ý hoài nghi.
- Đi thôi.
Diệp Hạo nhấc chân đi đến Vệ Thành.
Trong thời gian 2 năm này, Kim Dương Thành dưới sự quản lý của Lâm gia càng thêm phồn hoa.
Vệ Thành cũng phụ thuộc Thành Trì.
Thời điểm đoàn người Diệp Hạo đi đến Vệ Thành thấy Tống Tam khoanh cánh tay cười nhạo đúng cừng một thanh niên có ánh mắt cao hơn đầu.
- Thành Chủ, Tống Trận Sư bãi công không làm.
Một Trận Sư lâu năm cười khổ lên tiếng nói.
Trận Sư này là Trận Sư của Lâm gia bản thân, bất quá vị này chỉ đến cấp bậc Thiên Cấp Trận Sư.
- Coi như hắn không bãi công ta cũng sẽ bảo hắn xéo đi.
Vượt qua dự đoán của mọi người, Diệp Hạo cười lạnh nói.
- Tự xưng Ngọc Cấp Trận Sư, có thể kiến tạo Trận Pháp chó má gì?
- Cái gì?
Thanh niên mắt cao hơn đầu kia tức khắc nổi giận.
Diệp Hạo đang vũ nhục hắn!
- Ngươi kiến tạo Trận Pháp có thể ngăn cản cường giả Ngọc Tiên bao nhiêu chuyển công kích?
Diệp Hạo lườm hắn một cái rồi hỏi.
- Ngọc Tiên Tam Chuyển.
Tống Nhất lúc này trả lời.
Hắn rất rõ ràng Trận Pháp mình kiến tạo như thế nào!
- Ngọc Tiên Tam Chuyển mà ngươi cũng dám khoe khoang?
Tống Nhất còn chưa hồi hồn, Diệp Hạo vung tay một cái, trận pháp do hắn bố trí ngay lập tức vỡ nát, ngăn cản không được một nhịp hô hấp.
Con ngươi Tống Nhất co rút lại.
Trận pháp hắn kiến tạo thật có thể ngăn cản Tu Sĩ Ngọc Tiên Tam Chuyển, mà muốn phá vỡ Trận Pháp của trong khoảnh khắc thì không có thực lực Ngũ Chuyển căn bản không có khả năng.
Sắc mặt Lâm Cảnh thì biến ngạc nhiên mừng rỡ.
Không nghi ngờ gì nữa, Diệp Hạo càng thêm cường đại rồi.
Diệp Hạo mặc kệ Tống Nhất chấn kinh mà tiện tay giả tạo một cái thêm một cái phù chú bắt đầu xây dựng Trận Pháp cửa thành.
Bởi vì cái gọi người trong nghề vừa ra tay đã biết có giỏi hay không.
Tống Nhất nhìn một chút sắc mặt biến âm trầm.
- Đại Ca, tình huống như thế nào?
Tống Tam truyền âm hỏi.
- Ta nhìn qua vẫn không hiểu rõ, nhưng mơ hồ cảm thấy rất cường hoành.
Tống Nhất trầm giọng đáp.
- Vậy làm sao bây giờ?
Ta chẳng phải báo không được thù?
Tống Tam lo lắng hỏi.
- Không vội.
Tống Nhất lắc đầu tiếp lời.
- Sư Huynh Ta - Diêm Dương hôm nay sẽ đếb Kim Dương Thành, đến lúc đó ta mời ta Sư Huynh đối phó hắn.
- Diêm Dương?
Tống Tam nghe được cái tên này giật mình.
- Vị này có phải là một trong Cửu Đại Chân Truyền Đệ Tử Lôi Kiếm Tông các ngươi?
Tống Tam sở dĩ nghe qua cũng bởi vì Tống Nhất là tùy tùng của Diêm Dương.
- Ừm.
- Chúng ta có thể nhờ Diêm Dương giúp mình nắm Kim Dương Thành trong tay không?
Tống Tam âm trầm hỏi.
- Phía sau mỗi tòa Thành Trì hoặc nhiều hoặc ít đều có Tông Môn Đệ Tử hoặc cao tầng duy trì.
Tống Nhất nói đến xong dừng một chút nói tiếp.
- Bất quá Diêm Dương Sư Huynh là Cửu Đại Chân Truyền Đệ Tử Lôi Kiếm Tông ta, ta không tin những Tông Môn khác sẽ vì một Kim Dương Thành mà dám trở mặt cùng Diêm sư huynh.
Tống Tam nghe qua đã rõ ý tứ ca ca!
- Tống gia muốn mượn cơ hội lần này để nắm Kim Dương Thành trong tay a.
- Đến lúc đó ta muốn lột da tróc thịt tiểu tử này.
Sắc mặt Tống Tam âm trầm nhìn Diệp Hạo nói.
- Không thể.
Nghe vậy Tống Nhất lại lắc lắc đầu.
- Thân phận vị này trong Tông Môn khẳng định không thấp, chắc cũng phải Đệ Tử Chân Truyền, dù Sư Huynh ta cũng là Cửu Đại Chân Truyền, nhưng cũng không tiện chém giết Chân Truyền của Tông Môn khác.
- Nếu Nội Môn Đệ Tử thì các Tông Môn sẽ không cùng ngươi so đo, nhưng nếu chạm đến Đệ Tử Chân Truyền, bọn họ tất nhiên sẽ ra mặt.
- Vậy ta đánh hắn một trận không có việc gì chứ?
- Chỉ cần không giết hắn là được.
Tống Tam nhìn chằm chằm Diệp Hạo, trong đầu không khỏi xuất hiện hình ảnh Diệp Hạo phải quỳ xuống mà liếm gót giày của hắn.
Vừa nghĩ đến tràng diện này, trong mắt hắn hiện vẻ chờ mong nồng đậm.
Diệp Hạo sở dĩ tự tay bố trí Trận Pháp cũng vì muốn biết tình độ trận pháp của bản thân Trận Pháp hiện tại đã đến loại nào, bất quá, một tòa Vệ Thành Trận Pháp không phải một sớm một chiều có thể xây xong, thời điểm gần chạng vạng tối, Diệp Hạo chuẩn bị rời đi.
Nhưng ngay lúc này, một thanh niên cưỡi Kiếm Hổ đang đáp xuống cửa thành.
Tướng sĩ Vệ Thành mới vừa muốn nói cái gì đã cảm ứng được đầu Kiếm Hổ trên không trung tuôn ra uy áp ngập trời.
- Thật mạnh uy áp.
- Yêu Thú Ngọc Tiên cảnh!
Thanh niên này là ai?
Lâm Cảnh vừa muốn tiến lên đã bị Diệp Hạo ngăn cản.
Răng rắc!
- Thời điểm đầu Kiếm Hổ còn cách Vệ Thành 100 mét đã bắt đầu phóng xuất uy áp, song song đó, Trận Pháp Diệp Hạo căn bản chưa được thành hình, thậm chí ngay cả trận tâm cũng không được lắp đặt, đâu thể chống đỡ nổi đầu Kiếm Hổ Ngọc Tiên cảnh này.?
Đầu Kiếm Hổ cậy mạnh xé rách Trận Pháp Vệ Thành sau đó lơ lửng trên đỉnh đầu đám người Diệp Hạo.
- Ai là Thành Chủ Kim Dương Thành?
Thanh niên trên lưng hổ lạnh lùng quát hỏi.
- Ta.
Lâm Cảnh trầm giọng đáp.
- Cho các ngươi thời gian 1 canh giờ rút khỏi Kim Dương Thành, từ hôm nay trở đi, Kim Dương Thành này sẽ thuộc về họ Tống.