Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------------------
Diệp Hạo nở nụ cười.
Thiên Ma Tông đã đánh đúng chỗ rồi.
Diệp Hạo cho một phân thân làm nhiệm vụ âm thầm bảo vệ an toàn của Bồng Lai Hội Sở, nếu Ma Tông dám ở gần đây đại khai sát giới thì phân thân của hắn sẽ ra tay.
- Công tử cười gì vậy?
Thiếu nữ không hiểu tại sao Diệp Hạo lại cười?
- Những gia hỏi này cô định xử lý thế nào?
- Những tỷ muội Bách Hoa Cung chúng tôi sẽ chọn một người trong đó coi làm bạn tình.
- Các người không lo lắng những bọn chúng ngoại tình à?
- Bí thuật khuê phòng của Bác Hoa Cung chúng tôi trong võ lâm có thể xếp hạng ba, tôi không nghĩ những gia hỏa tuổi trẻ khí thịnh này có thể chống lại được?
- Đây cũng là đường lui của các người à?
Diệp Hạo hỏi.
Bách Hoa Cung muốn thông qua phương thức này khuếch tán đệ tử đến từng Từng Tông môn võ lâm.
- Chuyện này cũng vì bất đắc dĩ mà thôi.
Thiếu nữ này khẽ thở dài:
- Chúng tôi tới Ma Đô cũng hơn nữa năm nhưng chỉ có mười tỷ muội đồng ý.
- Lúc đầu, tôi còn không hiểu, nói gì thì các người cũng có tu vi sao lại đi hầu hạ những người bình thường?
- Bản thân những cô gái làm chuyện này, chúng tôi truyền thụ cho họ trung thuật khuê phòng, tôi nghĩ như vậy đủ để nếu buộc chặt đám háo sắc này rồi.
- Các người có biết, cho người ăn tủy trong xương sẽ hiểu liếm nó cũng ngọt không?
- Chẳng lẽ thân thể các cô không đáng giá này sao?
Cạn lời…!
Nhất thời, Diệp Hạo không biết nên trả lời như thế nào?
- Được rồi, tôi phải đi đây.
Diệp Hạo nói xong dẫn theo Viên Cao Tinh đang si mê đi, cậu bạn này của hắn đã sớm bị mị hoặc, trong đầu chỉ có hình ảnh thiếu nữ trước mặt.
- Công tử không ở lại uống chén rượu nhạt sao?
Thiếu nữ chậm rãi đi đến trước mặt Diệp Hạo, ngón tay trắng như ngọc đặt lên bờ vai hắn, giọng nói đầy dụ dỗ.
- Đêm này tôi còn có việc.
Diệp Hạo mỉm cười từ chối.
- Những tỷ muội ở Bách Hoa Cung đều là tuyệt sắc nhân gian, với thân thủ của công tử chắc chắn sẽ có rất nhiều tỷ muội sẽ nguyện ý phục vụ.
Cô nàng tiếp tục dụ dỗ.
Trong mắt Diệp Hạo vẫn thanh tịnh như thường:
- Mị Hoặc Chi Thuật của cô chưa đủ mạnh đâu.
Nói xong, Diệp Hạo dẫn Viên Cao Tinh đi ra ngoài.
Nàng ta nhìn Diệp Hạo rời đi, sắc mặt biến ảo.
Thanh La tự tin vào tu vi của bản thân, trong thế hệ trẻ cho dù Văn Nhân Nguyệt của Lạc Ma Tông hay Tiên Nhi của Thiên Ma Tông cũng không phải đối thủ của mình. Nhưng hôm nay đối mặt với Diệp Hạo, Thanh La có cảm giác nhìn không thấu.
- Vị này không phải Thiên Nhân Cảnh đấy chứ?
Nghĩ tới đây, cô giật naxy mình, Cung Chủ Bách Hoa Cung của cô phải tốn hơn trăm năm mới có thể đặt chân đến cảnh giới này.
Dù hiện tại Thanh La đã đặt chân đến Võ Đạo Cực Hạo thì không có thời gian mấy chục năm đừng mơ đến Thiên Nhân.
Diệp Hạo mang Viên Cao Tinh đến cửa Bách Hoa Cung gọi một chiếc taxi đưa hắn về Khách Sạn Bồng Lai.
Tình huống trước mắt của Viên Cao Tinh không thích hợp đến trường học.
Sau đó, Diệp Hạo không kinh động bất kì ai xuất hiện trong phòng Trương Kình Tùng.
Nhưng không ngờ, ông ta lại đang chinh chiến trên giường a!
- Hùng phong không giảm nhỉ!
Diệp Hạo nhìn một lúc cười nhạt nói.
Trương Kình Tùng biến sắc.
Cô gái dưới chân ông ta thét lên kinh hãi.
- Im miệng.
Trương Kình Tùng trầm giọng quát.
Sau đó, ông ta khoác một cái áo tắm đi xuống giường nói:
- Ông chủ.
- Cho ông thời gian ba phút.
Diệp Hạo vừa nói xong đã biến mất.
Thân thể Trương Kình Tùng run lên.
Khoảng hai phút sau, Trương Kình Tùng với quần áo chỉnh tề xuất hiện trong phòng Diệp Hạo.
- Ông chủ.
Hai chân ông ta run lẩy bẩy nói.
- Ông sợ hả?
Diệp Hạo thản nhiên nói.
- Ôn chủ.
Trương Kình Tùng quỳ trước mặt Diệp Hạo nói:
- Tôi sai rồi.
- Sai ở đâu?
- Tôi không nên hối lộ tài chính của Hội Sở.
- Trả lại đủ tiền cho Hội Sở, bàn giao lại công tác rồi cút khỏi đây đi.
Diệp Hạo nhìn Trương Kình Tùng nói.
- Ông chủ.
Sắc mặt Trương Kình Tùng hoàn toàn thay đổi.
Tại Trương Kình Tùng suy đoán có thể Diệp Hạo đã xảy ra chuyện nên mới dám lấy tiền của Hội Sở.
Nếu không tại sao lâu như vậy mà Diệp Hạo vẫn chưa xuất hiện chứ.
- Nếu ông dám tiết lộ thân phận của tôi thì tôi sẽ nhổ tận gốc Trương gia các người.
Diệp Hạo hừ lạnh một tiếng.
- Ông chủ, tôi không dám.
Mặt mũi ông ta đắng chát nói.
Trương Kình Tùng biết bản thân xong rồi.
Địa vị của ông ta ở Trương Gia còn cao hơn Gia Chủ vì ông là Tổng Giám Đốc của Bồng Lai Hội Sở.
Nhưng mà bây giờ, ông ta bị Diệp Hạo cắt chức thì rất có thể cả Trương gia cũng sẽ vứt bỏ ông.
Bởi vì Trương gia không dám giữ Trương Kình Tùng a!
Trong lúc Trương Kình Tùng đang sắp xếp văn kiện cùng tư liệu, một cô gái mặt váy công sở màu trắng đứng bên một cô gái áo đen gõ cửa phòng.
- Cô là…?
Trương Kình Tùng nghi ngờ hỏi.
- Tôi tên bạch Tố Tố.
Cô gái nhìn Trương Kình Tùng nói:
- Tôi đến đây để nhận công tác.
Trương Kình Tùng khẽ giật mình.
Bạch Tố Tố quá trẻ.
Cô ta có thể quản lý tốt Bồng Lai Hội Sở được không?
Trương Kình Tùng có tình cảm khá thâm hậu đối với Bồng Lai Hội Sở.
Ông ta không muốn Bồng Lai Hội Sở bị hủy trong tay Bạch Tố Tố, vì vậy, trong lúc bàn giao công việc ông đặc biệt nghiêm túc.
Bạch Tố Tố cũng nghiêm túc ghi nhớ những cái này vào lòng.
Thời gian này, cô đi theo Minh Nguyệt rèn luyện giờ đã không còn là cô gái sướt mướt trước kia nữa.
Đợi khi bàn giao công việc xong, Trương Kình Tùng chỉ bốn trung niên nói:
- Đây là bốn quản sự của Bồng Lai Hội Sở, cô có gì không hiểu có thể hỏi bọn họ.
Bạch Tố Tố nhẹ gật đầu:
- Thông báo cho toàn bộ nhân viên, sáng ngày mai tổ chức đại hội.
Bốn quản sự cùng đáp.
Sau đó, cô cho những người này lui ra rồi tiếp tục nhìn tư liệu của Hội Sở.
Không biết qua bao lâu, bên tai cô vang lên một giọng nói quen thuộc.
- Cảm giác thế nào?
Bạch Tố Tố ngẩng đẩu lên thấy Diệp Hạo thì kinh hỷ:
- Sao lại là cậu?
- Cô đoán thử xem?
Bạch Tố Tố khẽ giật mình, chợt nghĩ tới cái gì:
- Ông chủ phía sau Bồng Lai Hội Sở không phải cậu đấy chứ?
- Cô cũng không quá đần.
Diệp Hạo cười nói.
- Tôi nghe nói ông chủ phía sau Bồng Lai Hội Sở sâu không lường được.
Cô nghi ngờ nhìn Diệp Hạo nói.
- Vẫn tốt chứ.
- Cậu không sợ tôi làm rối loạn Bồng Lai Hội Sở hả?
- Tôi tin tưởng ánh mắt của Minh Nguyệt.
Bạch Tố Tố nghe Diệp Hạo nhắc đến Minh Nguyệt, trong đầu hiện lên cô gái có trí tuệ kia.
Dù cô bây giờ không còn ngây ngô gà mờ nhưng đứng trước mặt Minh Nguyệt vẫn có áp lực không nhỏ.
- Tiểu thư Minh Nguyệt của Viện An Dưỡng Cẩm Tú có phải do cậu giúp đỡ không?
- Không sai.
- Hai tháng trước, Viện An Dưỡng Cẩm Tú đã hoàn tất, không biết lúc nào mới khai trương đây?
- Hai ngày nữa.