Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------
Ánh mắt Tống Phẩm như muốn nói không phải ngươi nói có Trận Pháp sao?
Trận Pháp đâu?
Trận Pháp đâu?
Trận Pháp đâu?
Lúc này đâu chỉ mình Tống Phẩm nhìn Diệp Hạo, mà Tu Sĩ toàn trường cũng đang kinh ngạc nhìn hắn với vẻ kinh thường.
Diệp Hạo nhún vai một cái nói.
- Nếu ngươi đi về phía trước 100 mét nữa thì sẽ gặp được Tứ Tượng Sát Trận chân chính, bất quá bây giờ ngươi có muốn đi ra cũng không được nữa.
- Ngươi nghĩ ta sợ hay sao?
Tống Phẩm nói xong cất bước đi về.
Nhưng ngay khi hắn đi dộng bước chân, một tầng ba động nhàn nhạt xuất hiện trước mặt hắn, sau đó từng đạo phù chú đan xen hiển hóa ra một bình chướng không màu.
- Khốn Trận.
Sắc mặt Tống Phẩm đại biến.
Tu Sĩ toàn trường thấy cảnh này đều kinh trụ.
Tình huống thế nào đây?
Khốn Trận?
- Tống Phẩm, nếu trong thời gian 10 cái hô hấp mà ngươi không phá được Khốn Trận, thì Tứ Tượng Sát Trận ngoài 100 mét sẽ hạ xuống trên người ngươi đó.
Diệp Hạo không thèm nhìn thần sắc chấn kinh của đám người mà nhàn nhạt lên tiếng.
- Tứ Tượng Sát Trận kia muốn hủy diệt Thần Hồn của ngươi chắc không thành vấn đề đâu.
Diệp Hạo vừa nói xong, đám người nhìn thấy hư ảnh của Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ Tứ Đại Thần Thú xuất hiện khu vực ngoài 100 mét kia.
- Không tốt.
- Thực sự có Tứ Tượng Sát Trận.
- Tống sư huynh, nhanh phá trận đi.
Muốn phá trận có 3 phương pháp.
Biện pháp đơn giản nhất là tìm trận nhãn, thứ nhì thì lấy Trận Pháp đối kháng Trận Pháp, cuối cùng là lấy sức mạnh cứng chọi cứng với Trận Pháp, bất quá cách này cần lực lượng lớn hơn uy năng của Trận Pháp.
Trận nhãn!
Tống Phẩm làm sao không biết tìm trận nhãn?
Nhưng sau khi nghiên cứu qua ba lượt hô hấp, hắn đã không còn tâm tư tìm trận nhãn nữa.
Nếu chỉ có đơn thuần một cái Khốn Trận thì Tống Phẩm còn có tâm tư nghiên cứu trận nhãn, vấn đề là sau bảy cái hô hấp nữa thì Tứ Tượng Sát Trận sẽ phủ xuống.
Bây giờ Tống Phẩm đã tin tưởng lời nói của Diệp Hạo rồi.
Bịch một tiếng, Tiên Kiếm trong tay Tống Phẩm hung hắn chém vào Trận Pháp.
Đáng tiếc một kích này chỉ làm Trận Pháp chấn động kịch liệt nhưng không bị phá vỡ.
Đối cứng Trận Pháp!
Biện pháp phá trận nhanh nhất.
Nhưng Tống Phẩm không có lực lượng để phá.
Sáu lượt hô hấp!
Bảy lượt hô hấp!
Thấy thời gian cấp bách, Lâm Hồng chợt nghĩ đến cái gì.
- Diệp Công Tử, ngài có biện pháp không?
Lời nói của Lâm Hồng thắp lên hi vọng cho Đệ Tử Lôi Kiếm Tông.
Bọn họ mong đợi nhìn Diệp Hạo.
- Ta không dám xuất thủ.
Diệp Hạo nhàn nhạt nói.
- Ta cũng đâu dám nghi ngờ năng lực của kẻ khác.
Đệ Tử Lôi Kiếm Tông tràn đầy xấu hổ.
Lúc này bọn họ làm sao không biết trình độ Trận Đạo của Diệp Hạo hơn xa Tống Phẩm chứ.
- Diệp Công Tử...
Lâm Hồng cắn bờ môi đỏ thẫm, trong mắt tràn đầy vẻ khẩn cầu.
Lúc này tám nhịp hô hấp đã qua.
Thân hình Diệp Hạo như điện nháy mắt xuất hiện tại đối diện Tống Phẩm, tiếp theo đó, bàn tay hắn bắt lấy hư không, sau một khắc thân hình Diệp Hạo đã trở về chỗ cũ, hắn nhìn Tống Phẩm đang kinh ngạc bên trong Trận Pháp nói.
- Ngươi còn không đi ra?
Đi ra?
Tống Phẩm sững sờ đưa hai tay về phía trước tìm tòi.
Không có ngăn cản.
Trận pháp đã bị phá.
Ý thức được điểm này, Tống Phẩm nhanh chóng chạy về.
Ngay khi hắn rời đi, trong nháy mắt Tứ Tượng Sát Trận đã bao phủ nơi hắn đứng lúc trước.
- Nguy hiểm thật.
Tống Phẩm có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Bất quá rất nhanh hắn nhìn Diệp Hạo với thần sắc bất thiện.
- Ngươi rõ ràng biết phía trước có Sát Trận, tại sao không ngăn cản ta?
Diệp Hạo cảm thấy rất xúc động.
Không ngăn cản?
Hắn không có ngăn cản sao?
- Ngươi nói chuyện không có đạo lý!
Bạch Thược tức giận nói.
- Diệp Hạo không có ngăn cản ngươi sao?
- Hắn thực tình muốn ngăn trở hả?
Tống Phẩm gầm thét lên.
- Ngươi có ý gì?
- Nếu hắn thực tình ngăn cản thì đã không để ta tiến vào trong đó.
- Ngươi có tay có chân, ai có thể cản được ngươi? Còn nữa, lúc nãy ngươi nói cái gì, ngươi quên rồi sao?
Bạch Thược lạnh lùng nói.
- Ta sẽ nhắc cho ngươi nhớ, ngươi nói Diệp Hạo đang nghi ngờ năng lực của ngươi.
Thần sắc Tống Phẩm đọng lại, chợt trầm giọng nói.
- Chuyện này tạm thời không đề cập tới, ta sẽ nói về vấn đề trận nhãn, tiểu tử này rõ ràng biết rõ vị trí trận nhãn, tại sao đến lúc khẩn cấp mới xuất thủ?
- Vậy ngươi cảm thấy tại sao?
Lần này Diệp Hạo hỏi ngược lại.
- Còn không phải muốn nhìn rồi cười nhạo ta sao.
- Nhìn ngươi rồi cười nhạo?
Diệp Hạo ha ha cười lên tiếng.
- Luận thân phận, luận địa vị, ngươi có cái nào cao hơn ta? Thứ duy nhất ngươi có thể tự hào là tu vi. Ta thực sự muốn biết tại sao ngươi tự cho mình ưu việt như vậy? Ta xem ngươi cười nhạo? Buồn cười! Những ngày qua ta có nói chuyện với ngươi sao? Tại sao ta không để ý ngươi, ngươi cũng nên tự hiểu lấy chứ?
- Chân Truyền Đệ Tử của Đông Tiên Điện như ta sẽ rảnh rỗi để cười nhạo ngươi à?
Bạch Thược bổ sung thêm một câu.
- Ngươi - -.
Trong lúc nhất thời Tống Phẩm không biết nên nói gì.
- Về phần ngươi hỏi ta tại sao đến lúc khẩn cấp mới xuất thủ?
Diệp Hạo chậm rãi nói.
- Bởi vì đến lúc đó ta mới tìm thấy trận nhãn, Trận Pháp nhốt ngươi là Tiểu Vô Tướng Khốn Trận, đặc điểm lớn nhất của nó là trận nhãn thỉnh thoảng sẽ biến ảo, nếu không phải ta có nghiên cứu qua loại Trận Pháp này thì trong thời gian 9 cái hô hấp sẽ không tìm được trận nhãn.
Dù da mặt Tống Phẩm có dày đi nữa thì lúc này cũng đỏ lên.
Tống Phẩm không phải không biết mình trách lầm Diệp Hạo.
Thế nhưng Diệp Hạo làm hắn mất mặt như vậy, trong lòng hắn cũng đã sinh ra sát ý.
Đây chính là lòng dạ tiểu nhân.
Diệp Hạo không có bất kì sai lầm nào trong chuyện này.
Những điều Tống Phẩm nói chỉ do hắn bảo thủ.
Vấn đề là Tống Phẩm không nghĩ được như thế.
- Không hổ là Chân Truyền Đệ Tử của Đông Tiên Điện.
Lúc này một trung niên trên đầu bọc khăn vuông xuất hiện trước mặt đám người.
Mọi người nhất thời đề phòng.
Ngươi là ai?
Diệp Hạo nhìn chằm chằm tên trung niên nói.
Ngọc Tiên Ngũ Chuyển!
- Ta là ai không trọng yếu.
Trung niên kia khẽ mỉm cười nói.
- Bọn ta đến đây chỉ vì tài.
- Một mình ngươi sợ rằng nuốt không nổi a…
Diệp Hạo bình tĩnh nói.
Trung niên kia phất tay.
Xoát!
Xoát!
Xoát!
Ngắn ngủi mấy hơi thở xung quanh đã xuất hiện thêm 300 đạo thân ảnh.
Nhìn thấy những thân ảnh này sắc mặt đám người Lâm Viễn khó coi lên.
Nhân số của đối phương lại gấp họ 3 lần.
- Bọn ta không muốn đánh đánh giết giết, nếu chư vị chủ động rời đi, bọn ta tuyệt đối không ngăn cản.
Trung niên kia nhìn Diệp Hạo nói.
- Nhưng nếu không biết quý trọng cơ hội này, bọn ta đành phải xuất thủ, đến lúc đó thương vong không tránh khỏi a.
Trung niên kia vừa nói xong, không ít Đệ Tử của Tam Đại Kiếm Tông có ý động.
Nếu một đấu một thì cũng bình thường.
Nhưng chênh lệch lớn như vậy rõ ràng chỉ đi ra chịu chết.
- Lôi Kiếm Tông chúng tôi rời khỏi.
Tống Phẩm trầm ngâm một chút nói.
Tống Phẩm là người dẫn đầu của Lôi Kiếm Tông.
Có thể nói ý của hắn cũng là ý của Lôi Kiếm Tông.
Trung niên kia lại cười nói.
- Người thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Nói đến đây hắn vung tay lên đưa đám người Lôi Kiếm Tông đến một chỗ khác.