Dịch: Hào
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
----------------------------------
Trương Lan trầm mặt lại, bất quá chợt nói ra:
- Anh cũng sẽ phải rời trần thế, đúng không?
- Tất nhiên rồi
- Khi nào anh đi?
- Chưa biết.
- Trước khi đi, có thể mang theo tôi lên cùng được không?
Trương Lan nói ra câu này, bản thân cô cũng đã đấu tranh tư tưởng rất lớn mới ra được quyết định trọng đại như vậy.
- Chuyến đi này có thể không còn thể trở về được nữa.
Diệp Hạo nhìn Trương Lan nói.
- Tôi nghĩ cô phải tạm biệt quá khứ của mình đi thì hơn.
- Không thể trở về?
- Đúng vậy.
Trương Lan lại lần nữa trầm mặt, cô có thể không để ý đến tất cả được sao? Vẫn còn bố mẹ cô ở đây nữa.
- Trương Lan
- Chuyện gì?
- Đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa. Chúng ta là hai người của hai thế giới khác nhau.
Diệp Hạo nói.
- Thế nhưng em thích anh.
Con ngươi xinh đẹp của Trương Lan nhìn chằm chằm Diệp Hạo.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần - )
…
Diệp Hạo trở về phòng, thấy thần sắc hai người Viên Cao Tinh và Tiếu Lão Thực không dễ nhìn lắm.
- Chuyện gì vậy?
Diệp Hạo vỗ vỗ bả vai Viên Cao Tinh hỏi.
- Tôi thích một cô gái.
Viên Cao Tinh nhìn Diệp Hạo nói.
- Cậu biết cảm giác động tâm là như thế nào không?
- Tôi nhớ ậu có bạn gái rồi mà?
Diệp Hạo khẽ giật mình hỏi lại.
- Đó, vấn đề là ở đó đấy, tôi vừa có ý muốn chia tay thì cô ta dọa sẽ tự sát.
Vẻ mặt Viên Cao Tinh như đưa đám nói.
- Rốt chuyện gì đang xảy ra vậy?
Diệp Hạo nhìn qua hỏi Tiếu Lão Thức.
- Bạn gái tôi sẽ giết tôi mất.
Tiếu Lão Thực nghiêm mặt đáp.
- Nam tử hán đại trượng phu mà sợ vợ à? Sinh viên tốt nghiệp Đại Học Trung Y còn lo không tìm được bạn gái hả?
Diệp Hạo khinh bỉ nhìn Tiếu Lão Thực.
Lời Diệp Hạo cũng không phải nói đùa.
Sinh viên tốt nghiệp Đại Học Trung Y, cái khác không nói chứ nhà thì muốn mua mấy cái cũng chả có vấn đề gì.
- Nhưng giờ tôi vẫn đang FA a.
Tiếu Lão Thực lắc đầu.
- Cái loại không thiếu mỹ nữ vờn quanh như cậu làm sao hiểu được nổi khổ của ca?
- Cậu làm như tôi có rất nhiều bạn gái vậy.
- Tôi vẫn không hiểu, ưu tú như Trương Lan mà cậu vẫn không chịu đụng vào?
- Tôi và cô ấy không thuộc cùng một thế giới.
- Cậu tào lao, bộ tự ti à?
Tiếu Lão Thực nói xong mới ý thức được chuyện này không có khả năng để xảy ra, chợt hắn nhìn qua đánh giá Diệp Hạo một cái, nói tiếp.
- Cậu đâu phải người trong Thế Giới Quý Tộc đâu hả?
- Cậu biết cái gì chứ.
- Cậu không nói đố ai mà hiểu.
- Việc cha chú con nít đừng xen vào, ngoan đi..
- Bố cho ăn một cái tát bây giờ, tôi còn lớn hơn cậu nhiều đó nha.
- Hả?
- Lúc đi vệ sinh tôi có lén soi hàng cậu rồi.
- Tên mất dạy này…
Mặt Diệp Hạo lập tức đen lại.
Thằng này cái gì cũng nói được.
- Diệp Hạo, cậu nhờ Hứa Manh Manh giới thiệu cho tôi một cô nàng đi.
Tiếu Lão Thực đụng đụng Diệp Hạo nói.
- Sao cậu không nhờ Trương Lan ấy.
- Thằng này ví mình như thỏ, không ăn cỏ gần hang, hiểu chưa?
- Hờ… tôi thấy Trương Lan không giới thiệu cho cậu rồi.
- Tôi không đùa đâu, trông cậy cả vào ậu đấy.
- Thôi được rồi, đợi tôi chút.
Diệp Hạo nói xong lấy điện thoại ra.
Rất nhanh, hắn tìm được Hứa Manh Manh trên Q chat.
- Manh Manh cô đang ở đâu vậy?
- Ở nhà.
- Có biết cô gái nào đang độc thân không?
- Trong phòng tôi có tới 3 nàng đang độc thân lận, anh có muốn tôi giới thiệu cho mấy người bạn cùng phòng mình à?
- Đúng vậy.
- Tiếu Lão Thực hay Viên Cao Tinh?
- Tiếu Lão Thực.
- Được rồi, để tôi hỏi một chút.
- Cảm ơn.
- Đừng cảm ơn xuông, đêm nay phải dẫn tôi đi xem một buổi hòa nhạc.
- Ai biểu diễn thế?
- Trương Nhược Hàm
- Chưa bao giờ nghe đến.
- Làm sao có thể, cô ta tốt xấu gì cũng là một minh tinh nổi tiếng mà.
- Được rồi, mấy giờ?
- 8 giờ.
- Đến lúc đó tôi sẽ qua đón cô.
- Tốt.
Diệp Hạo nói xong nhìn qua Tiếu Lão Thực nói.
- Cậu khá may đấy, Manh Manh nói sẽ giúp cậu kiếm người.
- Thân thiết quả nhễ?
- Muốn ăn đập à?
- Diệp Hạo, cậu khai thật đi, giữa Hứa Manh Manh và Trương Lan, cậu thật sự thích ai trong hai người này?
- Các cậu muốn biết?
- Đúng.
- Kệ các cậu chứ.
- ĐM.
Thời điểm Lãnh Tuyết đến trường, cô đang nhìn xung quanh thì bất chợt nhìn thấy Diệp Hạo, cô vô cùng ngạc nhiên khi thấy cu cậu đang ở đây.
Hiện tại đang là giai đoạn ôn tập.
Bới vậy nhiệm vụ của Lãnh Tuyết là hướng dẫn cho mọi người về các nội dung trọng điểm trong bài kiểm tra sắp tới.
Mà lúc Lãnh Tuyết đi được nửa đường, một thiếu nữ động lòng người xuất hiện ngay cửa ra vào.
- Đây là?
- Nhìn cô ta có chút hơi quen nhỉ?
- Hình như là Khinh Y.
- Đúng rồi, là Khinh Y.
- Danh thủ cờ vây Quốc Gia Khinh Y.
Các học sinh hai bên cửa ra vào nhanh chóng nhận ra thiếu nữ đanh đứng đó, ngạc nhiên kinh hô lên.
Danh tiếng của Khinh Y bây giờ sáng chói như mặt trời ban trưa.
Bởi vì cô là Danh Thủ Cờ Vây trẻ tuổi nhất trong giới Cờ Vây Hoa Hạ.
Có thể nói, bây giờ Khinh Y đứng thứ hai thì toàn bộ giới Cờ Vây Hoa Hạ không ai dám đứng thứ nhất cả.
Lãnh Tuyết cũng nhận ra Khinh Y.
- Khinh Y, cô đến đây có chuyện gì sao?
Lãnh Tuyết đi ra khỏi phòng học hỏi thăm.
- Tôi đến đây tìm Diệp Hạo.
- Diệp Hạo?
Lãnh Tuyết không ngờ Khinh Y đến để tìm Diệp Hạo, bất quá cô cũng quay vào lớp gọi Diệp Hạo ra.
- Tìm Diệp Hạo.
- Vụ gì thế này?
- Diệp Hạo có quen Khinh Y à?
- Không lẽ Diệp Hạo cũng biết chơi cờ vây?
Tất cả mọi người trong lớp đều sôi trào bàn tán.
Diệp Hạo ơi Diệp Hạo, thằng này cũng nghịch thiên quá rồi.
Hễ có mỹ nữ, tất cả bọn họ đều xoay xung quanh hắn.
Diệp Hạo ra khỏi phòng nhìn thấy Khinh Y, khẽ mỉm cười.
- Lâu rồi không gặp.
- Đã lâu không gặp.
Khinh Y nhìn thanh niên trước mặt, thần sắc lóe lên vẻ phức tạp, cô chỉ là một nữ tữ đơn thuần, trong mắt cô chỉ có cờ vây, nên một nam tử phổ thông rất khó đi vào lòng cô nàng được.
Nhưng trong trận chiến với Diệp Hạo lúc trước, Khinh Y có cảm giác mình bị lăng nhục.
Chính xác là lăng nhục.
Kỳ nghệ của hắn quá cao.
Cao đến mức cô chỉ biết ngưỡng mộ.
- Nói chuyện một chút được không?
- Được chứ, đi thôi.
Diệp Hạo dẫn Khinh Y ra công viên trong trường.
- Diệp Hạo, hai ngày nữa tôi sẽ có một trận quyết chiến với Ko Mitsuru.
- Ồ?
- Đến lúc đó cậu đi xem được không?
- Không hứng thú.
Nghe ba chữ này của Diệp Hạo, Khinh Y chỉ biết cười khổ.
- Tôi luôn cảm thấy mình là một người rất đơn thuần, nhưng bây giờ tôi mới biết mình vẫn có chút ham muốn. Có lẽ nhờ tính cách của cậu thế này này nên cậu mới có kỳ nghệ cao như vậy?
Khinh Y nhìn Diệp Hạo nói.
- Người sống tên đời mà không có ý muốn truy cầu, người truy danh, người trục lợi cũng có người ham sắc, trắng đen đều đủ cả.
Diệp Hạo lắc đầu phản bác.
- Ham muốn không phải thứ gì quá sai lầm.
- Vậy ham muốn của cậu là gì?
- Thành Tiên.
- Thành Tiên?
Khinh Y mở to hai mắt nhìn thanh niên trước mặt.
- Ham muốn của cậu liệu có chút phi thực tế?
- Không thực tế nên tôi mới ham muốn nó.
- Cậu thật bất thường.
- Cô cũng vậy không phải sao?
Diệp Hạo nhìn một thân cổ trang của Khinh Y cười nói.
- Hiện nay, còn mấy ai dám mặt Nghê Thường Hoa Hạ đi ra ngoài đường chứ?